Hậu cung bước vào tháng bảy bằng một tin tức khiến người ta đặc biệt chú tâm, Tô thái hậu bảo nhớ thân nhân nên đã triệu thái sư phu nhân và tiểu nữ nhi của thái sư và cũng là mẫu thân và thân muội muội của hoàng hậu nhập cung.
Khiến chúng phi tần thầm hận chính là Tô thái hậu còn gọi hoàng thượng đến, vị Tô tiểu thư kia được hoàng thượng khen ngợi hoạt bát linh lung.
Chủ ý của Tô thái hậu và Tô gia, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra. Năm sau lại đến kỳ tuyển tú, thân muội muội của hoàng hậu gặp hoàng thượng trước không phải là muốn chiếm ưu thế trước hay sao.
Mà Tô Ngọc Doanh kia cũng không giống Tô Minh Huệ trước đây, nàng ta năm nay mới mười lăm, sang năm vừa tròn mười sáu, dung mạo xinh đẹp hơn cả hoàng hậu, thậm chí có thể đem so sánh với Trương Thục Oanh, hơn nữa nàng ta còn là đích nữ, là muội muội ruột của hoàng hậu, đãi ngộ đương nhiên không giống rồi.
Không khí trong hậu cung từ sau chuyện đó đột nhiên trở nên trầm trọng trong vô hình, người người đều có suy tính riêng, Lý An Nhiên ngược lại không mấy quan tâm, bởi vì nàng sớm đã đoán được chuyện như vậy sẽ xảy ra, còn gần một năm cho đến kỳ tuyển tú, nàng nên suy nghĩ cách nhanh chóng mang thai mới là chính đạo, nếu không hoàng thượng sẽ không để yên cho nàng.
Còn có Thanh Y và Ngô tiểu thái y sau hai tháng xuất cung tiễn đoàn sứ thần Đại Nguyên đã trở lại, Lý An Nhiên gập lại Thanh Y, cực kỳ vui mừng, hai người nói chuyện một lúc lâu, sau khi biết vết thương trên mặt Lục Ly hồi phục rất tốt, Lý An Nhiên mới thật sự yên tâm, sau đó cuộc sống của nàng trở lại bình hòa thoải mái như thường.
Sáng sớm một ngày giữa tháng bảy, Lý An Nhiên như ngày thường đi thỉnh an hoàng hậu, sau khi vào Linh Phụng cung, nàng bình thản ngồi ở vị trí của mình, Lý An Nhiên thích nhất là làm người vô hình, thế nhưng với người đang được sủng ái bật nhất hậu cung như nàng, muốn làm người tàng hình rất khó.
Rất nhanh chúng phi tần gần như đã đến đầy đủ, trong lúc chờ hoàng hậu xuất hiện, Triệu quý phi đột nhiên lên tiếng.
"A... Bổn cung quên mất một chuyện, lần trước nghe nói vải dùng mùa thu của Trường Lạc cung không đủ, nếu cần thêm bổn cung sẽ cho người mang đến vài xấp, Viên Hy cung năm nào cũng dùng không hết vải."
Lý An Nhiên đang chăm chú uống trà, nghe Triệu quý phi nói vậy, nàng ngẩng đầu cười nói:
"Đa tạ quý phi nương nương quan tâm, thật ra vải vóc Trường Lạc cung vẫn đủ dùng, hoàng hậu nương nương cũng đã cho người phát thêm cho thần thϊếp hai xấp gấm thiên thanh may áo choàng cho Bình Nhi."
"Ồ! Hoàng hậu thật là ưu tiên cho Trường Lạc cung, cũng rất quan tâm tam hoàng tử nhỉ."
Triệu quý phi cười lạnh, ánh mắt tràn đầy châm chọc, Lý An Nhiên mặt không biến sắc mỉm cười đáp lời.
"Hoàng hậu nương nương là đích mẫu của Bình Nhi, đương nhiên phải quan tâm đến hắn rồi."
Triệu quý phi liếc mắt nhìn Lý An Nhiên một cái, cũng lười cùng nàng nói nhiều, chỉ nói mấy câu như vậy liền không nói nữa, nguyên nhân đơn giản bởi vì cảm thấy không thú vị.
Lâm quý tần nhìn Triệu quý phi, sau đó lại nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt âm thầm lộ ra một tia châm chọc, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hoa tu dung ngồi bên cạnh quay đầu đúng lúc thấy nụ cười của Lâm sung dung, không khỏi tò mò hỏi:
"Lâm sung dung tỷ tỷ có chuyện gì vui sao?"
"A..."
Lâm sung dung ngẩng đầu, thấy ánh mắt chăm chú của Hoa tu dung, lập tức ho khan một tiếng, lạnh nhạt nói:
"Không có gì, bổn cung chỉ đang nghĩ sắp tới là sinh thần của hoàng hậu nương nương nên chuẩn bị lễ vật gì mà thôi."
Lời Lâm sung dung không lớn nhưng chúng phi tần trong phòng cũng loáng thoáng nghe được, Đức phi lập tức cười tiếp lời:
"Đúng vậy, tháng sau là sinh thần của hoàng hậu nương nương, hoàng thượng nhất định sẽ hạ lệnh tổ chức sinh thần yến, năm ngoái hoàng thượng tặng hoàng hậu nương nương một tượng quan âm bằng ngọc độc nhất vô nhị cực kỳ quý giá, bổn cung tò mò không biết năm nay hoàng thượng sẽ tặng cho nương nương lễ vật nào."
"Đức phi nương nương nói rất đúng, năm nay thần thϊếp tin chắc hoàng thượng sẽ lại ban cho hoàng hậu nương nương lễ vật nào đó quý giá khiến chúng ta hâm mộ mà thôi."
"Đương nhiên rồi, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương là phu thê kết tóc, hoàng thượng đương nhiên phải ưu tiên hoàng hậu nương nương nhất."
Chúng phi tần thuộc phe Tô gia bắt đầu cười nói luôn miệng, thế nhưng những nụ cười kia có bao nhiêu phần là thật thì chỉ có bọn họ mới rõ.
Trong lúc đó Lý An Nhiên không tham gia vào vở kịch cố tình diễn để lấy lòng hoàng hậu kia, bởi vì sự chú ý của nàng bị thu hút bởi người ngồi bên cạnh đang phát ra một loại khí tức âm u khiến người ta bất giác khó chịu.
Tình trạng này đã kéo dài hai tháng nay, Trương phi bị cấm túc cho nên vị trí ngồi của Lý An Nhiên dịch lên một chút, biến thành ngồi cạnh Anh phi – Liễu Ngưng Tuyết.
Liễu Ngưng Tuyết lúc nhập cung là một thiếu nữ có phần cương trực thẳng thắng, hiện tại thật sự không thể nhìn ra được người lúc đó nữa, từ khi sinh tứ hoàng tử, Liễu Ngưng Tuyết lập tức thất sủng, hoàng thượng giống như là lãng quên trong cung còn có một Anh phi nàng vậy, thậm chí phân vị Anh phi kia cũng là nhờ có Liễu gia tranh thủ cho nàng, từ đó tính cách của Anh phi thay đổi như biến thành người khác.
Trước mặt chúng phi tần, Anh phi là một người lúc nào cũng âm u lãnh ngạo không muốn ai tiếp cận, trước mặt hoàng thượng nàng ta lại biến thành một thiếu nữ yếu ớt đáng thương cần người che chở, hoàn toàn phá bỏ hình tượng nữ nhi con nhà võ tướng hào sảng thẳng thắn lúc mới nhập cung.
Mà từ sau sinh thần yến tròn một tuổi của Tứ hoàng tử Tiêu Lâm qua đi, khí tức âm u của Anh phi càng lúc càng nồng đậm, đến nỗi làm người ta thấy buồn bực theo, nguyên nhân bởi vì ngày đó hoàng thượng không đến Vĩnh Xuân cung, cả yến tiệc cũng chuẩn bị cực kỳ sơ sài, thật sự không thể so sánh nổi với các hoàng tử còn lại.
Lý An Nhiên cho rằng hoàng thượng không đến là vì chán ghét Anh phi, hắn chán ghét không chỉ vì nàng hại tứ hoàng tử yếu ớt bệnh tật mà một phần cũng vì sự giả dối hai mặt kia.
Lý An Nhiên cũng không vì Liễu Ngưng Tuyết rơi vào tình cảnh như vậy mà có chút thương cảm nào, bởi vì nàng ta là tự làm tự chịu, thêm chuyện Lục Ly bị hại, nàng ta từ một người không liên quan biến thành kẻ địch của nàng.
Lý An Nhiên vốn là một người đen trắng rõ ràng, có thù tất báo, Anh phi thậm chí còn đυ.ng đến điểm mấu chốt, đương nhiên Lý An Nhiên sẽ ghi nhớ kỹ mối thù này, tuy nhiên nàng nhập cung cũng gần ba năm, nàng sớm đã nhìn rõ tình hình hậu cung, Anh phi đã làm hại tứ hoàng tử biến thành bộ dạng sống tạm bợ như vậy, hoàng thượng chẳng lẽ không hận sao? Đã vậy vì sao hoàng thượng không ra tay xử lý Anh phi? Còn Tô gia nữa, Tô Minh Huệ phải rơi vào kết cục bị đày vào lãnh cung, Anh phi góp phần không nhỏ, như vậy vì sao Tô gia lại không có hành động gì chứ?
Nguyên nhân tất cả là bởi vì Liễu gia vẫn còn có thế lực không nhỏ ở tiền triều, cho dù là hoàng thượng hay Tô gia đều phải kiêng kị vài phần, nhưng Lý An Nhiên chắc chắn, ngày Liễu gia vong sẽ không còn xa, lúc đó cơ hội của nàng cũng đến, hiện tại nàng chỉ có thể nhịn.
Bên này Lý An Nhiên đang âm thầm suy tính trong lòng, bên kia Triệu quý phi đã không nhìn nổi vở kịch tân bốc hoàng hậu thêm nữa, liếc mắt lạnh nhìn chúng phi tần.
"Các ngươi nói đủ chưa?"
Mấy người Đức phi sững lại, nụ cười trên mặt cũng biến thành gượng gạo, nhưng rất nhanh Đức phi cười lạnh nói:
"Không biết chúng ta đã nói gì không đúng mà chọc giận quý phi nương nương vậy?"
Triệu quý phi lạnh lùng nhìn Đức phi.
"Hừ! Bổn cung chỉ nhìn không nổi trò hề của các ngươi mà thôi, chuyện của hoàng thượng, các ngươi có tư cách đem ra bàn luận sao?"
Lâm sung dung đột nhiên cười cười phản bác.
"Quý phi nương nương, chúng thần thϊếp chỉ ngưỡng mộ tình cảm của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương mà thôi, chẳng lẽ hoàng thượng đối tốt với hoàng hậu khiến quý phi không thoải mái sao?"
Lý An Nhiên bị tiếng quát lạnh của Triệu quý phi kéo lại sự chú ý, âm thầm kinh ngạc, Lâm sung dung hôm nay ăn phải gan báo mới dám khıêυ khí©h Triệu quý phi như thế.
Ngay lúc Triệu quý phi chuẩn bị phát tác thì hoàng hậu cực kỳ đúng thời điểm xuất hiện, nhìn sắc mặt âm trầm của Triệu quý phi, hoàng hậu còn ra vẻ quan tâm hỏi:
"Nhìn sắc mặt Triệu quý phi không tốt, có chuyện gì khiến quý phi không vui sao?"
Triệu quý phi nhìn hoàng hậu, ánh mắt lạnh lùng cực kỳ, Trương Thục Oanh âm thầm nhíu chặt chân mày, từ lúc Hòa quý phi được sắc phong tính cách Triệu quý phi càng lúc càng tệ, dễ dàng bị khıêυ khí©h, hiện tại nếu như Triệu quý phi phát tác với hoàng hậu, khó tránh khỏi bị hoàng hậu thừa cơ công kích, mục đích của Lâm sung dung sợ là vì như vậy đi.
Thế nhưng không như lo lắng của Trương Thục Oanh, Triệu quý phi không có phát tác cơn tức ra, ngược lại còn cố gắng đè ép xuống, cười lạnh nói:
"Bổn cung không phải không vui, chẳng qua là vì bổn cung được lệnh cùng hoàng hậu chưởng quản hậu cung, mắt nhìn bọn họ vì nịnh hót hoàng hậu mà dám vọng đoán thánh ý, thật không ra thể thống gì, nếu hoàng thượng biết được, không phải sẽ rất thất vọng hay sao."
Khi nói đến hai chữ thất vọng, ánh mắt Triệu quý phi còn cố ý vô tình liếc mắt nhìn hoàng hậu, nụ cười trên mặt của hoàng hậu hơi cứng lại, thấy vậy sắc mặt Triệu quý phi mới tốt lên một chút, Triệu quý phi có thể mất bình tĩnh với bất cứ ai nhưng với hoàng hậu thì không, dù thế nào Triệu quý phi vẫn luôn nhớ một điều, hoàng hậu mới chính là kẻ thù lớn nhất của mình, chính mối hận đối với hoàng hậu đã kềm giữ được lý trí của Triệu quý phi.
Trương Thục Oanh thấy Triệu quý phi vẫn giữ được bình tĩnh, âm thầm thở phào một hơi.
Hoàng hậu tuy có chút giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, đoan trang hào phóng cười nói:
"Chúng tỷ muội cũng chỉ vì muốn thể hiện tấm lòng với bổn cung mà thôi, cũng không hề có ý vọng đoán thánh ý, quý phi quá mức cứng nhắc rồi."
Ý của hoàng hậu chính là nói Triệu quý phi bới lông tìm xương. Tô Thục Oanh lập tức lên tiếng.
"Quý phi nương nương muốn chúng phi tần tuân thủ cung quy, sao có thể gọi là cứng nhắc, nếu như không có người giữ vững phép tắc, hậu cung này sợ rằng sẽ loạn lên mất."
Hoàng hậu trầm sắc mặt, Đức phi lập tức ra vẻ tức giận nói:
"Ninh tiệp dư, ngươi nói vậy là có ý gì? Có hoàng hậu nương nương ở đây, ai dám đứng ra làm loạn?"
"Được rồi!"
Hoàng hậu nhíu mày lạnh giọng nói, chuyện cùng quý phi chưởng quản hậu cung nhắc lại mối hận của hoàng hậu, mối hận với Triệu gia và Anh phi mà đến tận bây giờ vẫn chưa trả được. Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt quý phi khó coi, hoàng hậu cũng đủ thỏa mãn, làm lớn chuyện lên khó tránh truyền đến tai hoàng thượng, lỡ như hoàng thượng nghĩ nàng quản cung bất lực còn cùng phi tần tranh chấp không ra thể thống gì thì không hay.
Buổi thỉnh an không mấy thoải mái cứ như vậy trôi qua, đợi khi đã lên kiệu rời khỏi Linh Phung cung Lý An Nhiên vẫn không thôi nhớ đến thái độ khác thường của chúng phi tần, bình thường bọn họ không lộ ra sự đối chọi lẫn nhau rõ ràng như thế, Lý An Nhiên mẫn cảm phát hiện sóng ngầm trong hậu cung đã bắt đầu khởi động rồi.