Lại qua thêm mấy ngày, vụ hành thích xem như tạm lắng xuống, trong cung lại bắt đầu nói về vị quý phi tương lai kia, vì chuyện thích khách mà chậm trễ chưa đón vào cung khiến người ta càng thêm tò mò, Nguyên gia nổi tiếng sinh ra toàn mỹ nhân, chính vì thế ít nhiều trong lòng chúng phi tần cũng có lo âu.
Mười lăm tháng hai là sinh nhật tròn một tuổi của Tiêu Bình, hoàng thượng hạ lệnh tổ chức long trọng, Trường Lạc cung bình thường là một trong các cung điện yên tĩnh nhất hậu cung, hôm nay lại đặc biệt nhộn nhịp.
Khiến Lý An Nhiên ngạc nhiên là người đến sớm nhất lại chính là Nghiêm Thành Trí.
"tham kiến chiêu dung nương nương"
"Nghiêm đại nhân là đến thăm Lục Ly nữa sao?"
"hôm nay ta phụng lệnh của điện hạ đến tặng lễ mừng sinh thần một tuổi cho Tam hoàng tử"
Vừa nói Nghiêm Thành Trí vừa đưa lên một cái hộp, bên trong là một thanh tiểu kiếm làm bằng vàng rồng cực kỳ tinh xảo, Lý An Nhiên nhìn mà còn không kềm được yêu thích, nụ cười càng thêm vui vẻ nói
"xin chuyển lời đa tạ của ta và tam hoàng tử đến Văn Vũ điện hạ"
Nghiêm Thành Trí đương nhiên nhiên nhận lời giúp Lý An Nhiên chuyển lời, nhưng sau đó hắn lại không rời đi ngay, Lý An Nhiên không khỏi cười hỏi
"Nghiêm đại nhân còn có chuyện gì sao?"
Nghiêm Thành Trí lúc này mới lên tiếng
"không biết thương thế của Lục Ly cô nương như thế nào rồi, thần muốn đến thăm một chút, mong nương nương cho phép"
Nghiêm Thành Trí này bộ mặt vốn chính là ngay thẳng đến cứng ngắt, hắn đặc biệt quan tâm đến Lục Ly như vậy, Lý An Nhiên trong lòng cũng đoán được phần nào tâm ý của hắn, hôm đó chính hắn ôm Lục Ly đến chỗ nàng, đã tiếp xúc da thịt cho nên theo lý nào đó hắn nên chịu trách nhiệm mới đúng, chỉ có điều Lục Ly là cung nữ, chính vì thế hắn không thể tự tiện muốn chịu trách nhiệm gì đó được, trừ khi là chính hắn hướng hoàng thượng cầu ban hôn.
"ta biết Nghiêm đại nhân đối với Lục Ly tâm tồn ái náy chuyện ngộ thương nàng, nhưng mà Lục Ly dù sao cũng là nữ tử, cùng Nghiêm đại nhân nam nữ hữu biệt, tốt nhất không nên gặp gỡ nhiều lần, tránh ảnh hưởng đến thanh danh của Lục Ly"
Bị Lý An Nhiên cự tuyệt, Nghiêm Thành Trí không khỏi lóe qua tia thất vọng nhỏ nhoi trong mắt, Lý An Nhiên lại tiếp tục giả vờ thở dài nói
"ta vốn định qua năm này sẽ tìm một người trong sạch gã Lục Ly đi, nhưng không may lại gặp phải chuyện kia, trước mặt mọi người đại nhân đã có chút tiếp xúc cùng nàng, mặc dù là do tình thế cấp bách nhưng nếu để đại nhân và Lục Ly gặp gỡ, khó tránh gây ra điều tiếng, mong Nghiêm đại nhân hiểu cho suy tính của bổn cung"
Nghiêm Thành Trí bị Lý An Nhiên nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể hơi lộ ra ủ rũ trong ánh mắt sau đó bị tống xuất cung.
Lý An Nhiên làm như vậy là có suy tính của riêng nàng, nếu Nghiêm Thành Trí thật sự có ý tưởng kia với Lục Ly, hôm nay nghe nàng nói như vậy hắn nhất định sẽ có hành động, còn nếu như hắn chỉ đơn thuần là áy náy thì sau này hắn sẽ không lại đến tìm Lục Ly nữa, đó cũng là một cách thử lòng của Lý An Nhiên.
Sinh thần một tuổi của Tiêu Bình, hoàng thất vương phi đến các mệnh phụ phu nhân đều đến, hôm nay Lý An Nhiên một thân cung trang màu vàng nhạt, trang điểm đậm hơn thường ngày một chút, hưởng ứng không khí vui mừng.
Đợi khi Lý An Nhiên cùng hoàng thượng xuất hiện trong đại sảnh, mọi người lập tức tập trung mà nhìn, nhân vật chính xuất hiện là như vậy sao?! Lý An Nhiên khóe miệng không khỏi tươi cười, nàng cũng có cơ hội được hưởng loại đãi ngộ của nhân vật chính nha.
Hoàng thượng nhìn mọi người một lượt, thấy hoàng hậu quý phi đều là khóe miệng mỉm cười, hắn cũng không nói nhiều cho lễ quan bắt đầu.
Nghi lễ cũng không quá rườm rà, đầu tiên là đọc một đoạn thông cáo chúc phúc, sau đó là đến trưởng bối tặng lễ, hai vị thái hậu không đến nhưng đều cử thân tín của mình tặng lễ, hai cái khóa trường mệnh bằng vàng bắt mắt cũng không tệ, tuy nhiên việc hai vị thái hậu không đến đã thể hiện rõ bọn họ không xem trọng tam hoàng tử, Lý An Nhiên đối với chuyện này không mấy quan tâm.
Đến lượt hoàng hậu, hoàng hậu tặng một cái áo yếm dệt từ sợi vàng nguyên chất cực kỳ công phu, Tô thái hậu không xem trọng tam hoàng tử, hoàng hậu lại biểu hiện xem trọng, cái này chính là vừa đấm vừa xoa rồi, vừa có thể biểu thị thái độ không ủng hộ tam hoàng tử của Tô gia vừa không muốn mất lòng hoàng thượng, Tô gia suy tính cũng thật chu đáo.
Quý phi cũng không khác gì hoàng hậu, Tô Triệu hai nhà không hẹn mà hợp, lễ vật của Triệu quý phi thậm chí còn muốn quý trọng hơn hoàng hậu, một cây san hô đỏ cực lớn, vừa làm đúng dụng ý của Triệu gia vừa có thể đè hoàng hậu một đầu, Triệu quý phi cực kỳ đắc ý, mọi người chỉ cần nhìn lễ vật thì cũng đoán được quan hệ của hai nhà Tô, Triệu. Thế nhưng ở đây không ai là người ngốc cả, mọi người đều giả vời không nhận ra quý phi cố tình khıêυ khí©h hoàng hậu.
Đức phi phải nói là hiển lộ bản tính keo kiệt triệt để, chỉ tặng một bức tranh chữ mà thôi, còn không bằng Trương Phi tặng một bộ đồ chơi ghép hình bằng ngọc. Thậm chí ngay cả so sánh với tiểu tử Tiêu Diệp cũng còn không bằng, vì không muốn hắn bị Đức phi ghi hận, Lý An Nhiên không có cho hắn tham gia lễ sinh thần của Tiêu Bình, cho nên gọi hắn đến vào tối hôm trước, chơi cùng Tiêu Bình cả đêm, sau đó tiểu gia hỏa còn đưa lên lễ vật là một miếng ngọc bội bình an bằng bạch ngọc.
Khiến Lý An Nhiên ngạc nhiên nữa là Anh phi cũng đến góp vui, tặng cho Tiêu Bình một quả đào thọ bằng vàng nạm ngọc cũng khá quý hiếm. Liễu Ngưng Tuyết từ khi sinh non thần sắc hơi tiều tụy một chút, dù được phong phi nhưng lại mất đi sự sủng ái của hoàng thượng, hôm nay thấy Lý An Nhiên thần sắc tràn đầy vui mừng thì trong mắt hơi âm trầm một chút, dù đã có ý trang điểm đậm nhưng vẫn lộ ra một chút khí tức u ám.
Còn những phi tần khác thì không cần phơi bày lễ vật của mình ra làm gì, bọn họ phẩm cấp còn thấp hơn Lý An Nhiên, lấy tư cách gì dùng danh phận trưởng bối tặng lễ chứ, cao lắm cũng chỉ là vai trò khách nhân mà thôi.
Sau tiết mục tặng lễ là đến tiết mục chính, chọn đồ vật đoán tương lai.
Tiêu Bình trắng trẻo mập mạp bị bỏ lên một cái bàn rộng, trên đó để một đám đồ vật, hoàng thượng còn thã thêm vào một miếng bàn long ngọc bội, mọi người nhìn thấy không khỏi trong lòng suy nghĩ nhiều.
Tiêu Bình nhìn ngọc bội bàn long, cảm thấy quen thuộc, ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, sau đó cười hắc hắc chảy cả nước miếng ra ngoài, hắn vừa tròn một tuổi vẫn còn trong quá trình mọc răng cho nên mỗi khi cười toe toét thì nước miếng lại chảy xuống, Lý An Nhiên thật bất đắc dĩ.
Tiểu tử này nhìn nhìn phụ hoàng hắn một cái, sau đó đột nhiên bắt lấy ngọc bội bàn lòng, dùng tay nhỏ bé giơ lên cố sức đưa hướng phụ hoàng hắn, miệng lấp bấp kêu loạn.
"a..a..Phụ ... phụ ...hoàng.."
Hoàng thượng nở nụ cười bước đến nhìn hắn, nhẹ nhàng xoa đầu hắn một cái, giơ tay cầm lại ngọc bội, mọi người vượt qua một phen hết hồn, lấy bàn long ngọc như vậy chứng tỏ ngươi muốn làm thái tử nha, trước đây nhị hoàng tử từng bắt bàn long ngọc rồi, chính vì thế dù thân thể yếu nhược cũng không ai dám xem thường, nếu hôm nay tam hoàng tử cũng bắt bàn long ngọc như vậy không phải là cùng nhị hoàng tử khıêυ khí©h sao?!
Hoàng hậu thấy Tiêu Bình chỉ lấy bàn long ngọc rồi trả lại cho hoàng thượng thì thầm thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt âm thầm nhìn về phía Lý An Nhiên.
Hừ! Thuần chiêu dung, ngươi cũng biết điều đó!
Lý An Nhiên thì lại nở nụ cười nhẹ nhõm, không khỏi đưa mắt nhìn hoàng thượng một cái, đây là kết quả hoàng thượng huấn luyện mấy ngày nay, hoàng thượng làm vậy vừa thể hiện bản thân mình xem trọng vừa không muốn làm cho người khác oán hận Tiêu Bình, cũng đủ dụng tâm. Lý An Nhiên hai mắt không khỏi lộ ra ôn nhu.
Kết quả huấn luyện của hoàng thượng thành công, hiện tại phải xem kết quả huấn luyện của nàng rồi. Lý An Nhiên chuyển mắt nhìn chăm chú Tiêu Bình cười nói
"Bình Nhi, mau bắt hai cái nha"
Câu nói này của Lý An Nhiên như một khẩu lệnh, Tiêu Bình chớp chớp con mắt to, sau đó mò mẫm mấy đồ vật xung quanh, ngay lập tức nhìn thấy hai thứ quen thuộc, giơ tay liền bắt lấy. Mọi người xung quanh lập tức kịp thời phản ứng cười hô
"chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Thuần chiêu dung nương nương, tam hoàng tử bắt tam tự kinh và kiếm ngắn, văn võ song toàn"
"đúng đúng, chúc mừng hoàng thượng!"
Tiêu Bình lúc này giơ hai cánh tay ngắn củn đưa hai đồ vật đến cho Lý An Nhiên, cười toét miệng hô
"nương ... bánh ... bánh..."
Lý An Nhiên khóe môi cứng đờ, cũng may mọi người xung quanh đang lớn tiếng chúc mừng, nhất thời mọi người chưa nghe rõ, nếu không sẽ bị bại lộ nàng cố ý huấn luyện tiểu tử này từ trước, Lý An Nhiên lập tức chạy đến mang tiểu tử kia lên, âm thầm nói nhỏ vào tai hắn
"Bình Nhi ngoan, nương sẽ cho bánh, sẽ có bánh ngay"
Hoàng thượng ở gần Lý An Nhiên và Tiêu Bình nhất cho nên nghe rõ ràng, ý cười trên mặt càng sâu.
Không ai chú ý trên mặt Anh phi vừa lộ ra một tia ghen ghét.
"hoàng thượng!"
Ngay lúc mọi người đang vui vẻ, đột nhiên có người hô lên cắt ngang không khí vui mừng, nụ cười trên mặt hoàng thượng tắc ngúm, đưa mắt nhìn Lưu tiệp dư đột nhiên bước ra giữa phòng.
Lý An Nhiên nhìn người này, trong lòng không khỏi bất an, thần sắc của Lưu tiệp dư có chút đắc ý liếc mắt nhìn Lý An Nhiên một cái sau đó hướng hoàng thượng quỳ xuống nói
"thần thϊếp có chuyện bẩm báo"
Hoàng thượng thần sắc lạnh nhạt hỏi
"có chuyện gì?"
"thần thϊếp phát hiện, Thuần chiêu dung âm thầm liên lạc với nam tử ngoài cung"
Lời Lưu tiệp dư vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động, Lý An Nhiên cũng hoàn toàn kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được Lưu tiệp dư lại nói ra câu này.
Hoàng thượng lúc này không khỏi nhíu chặt chân mày, lạnh lùng hỏi lại
"ngươi vừa nói cái gì?"