Vĩnh Xuân Cung không khí ngưng trọng hơn hẳn Phù Dung Trai bởi vì tiếng kêu thảm thiết của Anh sung viện thật sự khiến người ta vừa phiền vừa sợ.
Lý An Nhiên trong lòng vẫn còn trăng trở câu nói của Lâm quý tần, đưa mắt nhìn ra xung quanh, trong phòng mọi người đều im lặng, chúng cung nhân của Vĩnh Xuân cung thì sắc diện khẩn trương, chờ đợi lâu khiến cho người ta mệt mỏi không chịu nỗi, ngay lúc này hoàng thượng quay sang nhìn nàng nói.
"Thuần chiêu dung, tam hoàng tử còn nhỏ, nàng ở lại cũng không giúp được gì, trở về Trường Lạc cung trước đi!"
Lý An Nhiên trong lòng lập tức mừng rỡ, dù Anh sung viện có thật sự như lời Lâm quý tần nói dùng khổ nhục kế hay không cũng chẳng có liên quan gì đến nàng, hiện tại chạy thoát thân trước mới là chính đạo, dù kế quả điều tra ra sao người bị nghi ngờ cũng chỉ có mỗi hoàng hậu.
"Thần thϊếp..."
"Thái hậu giá lâm!"
Lý An Nhiên còn chưa kịp tạ ơn rời đi thì tiếng hô thái hậu đến đã cắt ngang lời nàng, trong lòng nàng ngay lập tức xoay chuyển, thái hậu đến vào lúc này nhất định không bình thường, lúc Huệ phi sinh cũng không thấy thái hậu đích thân đến, hôm nay lại chạy đến Vĩnh Xuân cung, chắc là đến chủ trì thay hoàng hậu rồi.
Tô thái hậu dẫn đầu tiến vào, hoàng thượng lập tức dẫn chúng phi tần đứng lên hành lễ.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Thần thϊếp tham kiến thái hậu."
Lý An Nhiên thực bất đắc dĩ, vậy là nàng không thể chạy thoát thân được rồi.
Tô thái hậu bình thản như không có gì nói.
"Ừ! đều đứng lên đi."
Thái hậu cùng hoàng thượng ngồi xuống chủ tọa, đưa mắt nhìn một vòng phi tần có mặt trong phòng, đầu tiên mở miệng hỏi:
"Tình hình của Anh sung viện như thế nào rồi?"
"Bẩm thái hậu nương nương, ngài cũng nghe đó, vẫn chưa sinh."
Đức phi lên tiếng thay hoàng thượng trả lời, thái hậu gật gật đầu như đã hiểu, sau đó lại bắt sang chuyện chính hỏi:
"Hoàng thượng, ai gia đã nghe chuyện của hoàng hậu và Kim lương nghi rồi, Kim lương nghi dám làm hại long tự, hãm hại phi tần, trừng phạt rất thích đáng, Kim gia cũng khó tránh liên quan, hoàng thượng phải giải quyết cho chu toàn."
Hoàng thượng gật đầu nói:
"Thần nhi đã biết."
Lý An Nhiên trong lòng hiểu được, sợ rằng Kim gia là vây cánh của Triệu gia đi, chính vì thế Tô thái hậu mới truy cùng gϊếŧ tận như vậy, mà hoàng thượng thì đương nhiên sẽ vô cùng vui lòng chặt đứt vài cái vây cánh của Triệu gia. Đến lúc này Lý An Nhiên mới hiểu vì sao hoàng thượng lại luôn cố gắng giữ cho Tô Triệu hai nhà có địa vị cân bằng, người xưa có nói "một núi không thể chứa hai hổ", Tô Triệu càng đối chọi, càng triệt hạ lẫn nhau thì hoàng thượng càng có lợi, vì cớ gì lại không làm cơ chứ.
"Còn chuyện của hoàng hậu, ai gia cho rằng nhất định là có kẻ muốn hãm hại hoàng hậu, Thuần chiêu dung, ngươi thấy ai gia nói đúng không?"
Ánh mắt lợi hại của thái hậu đột nhiên chiếu vào Lý An Nhiên, Lý An Nhiên trong lòng căng thẳng nhưng thần sắc vẫn trấn định tiến ra cung kính nói.
"Thần thϊếp cũng cho là như vậy, hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, thần thϊếp chỉ là một phi tần nhỏ bé, sao hoàng hậu lại có thể vứt bỏ tôn nghiêm đi hãm hại thần thϊếp? Thần thϊếp tin chuyện này nhất định có uẩn khuất."
Nghe Lý An Nhiên trả lời như vậy, Tô thái hậu xem như hài lòng, tuy ánh mắt nhìn nàng vẫn còn lạnh lùng nhưng cũng không làm khó dễ nàng nữa.
"Ừ! ngươi hiểu được như vậy thì tốt."
Lý An Nhiên trong lòng thở phào một hơi, nàng toàn thân thối lui đến vị trí của mình ngồi xuống, lúc này thái hậu lạnh nhạt nói:
"Chuyện của hoàng hậu, ai gia nhất định phải điều tra cho rõ, xem xem là ai tác oai tác quái dám đùa giỡn đến trên đầu hoàng hậu."
Thái hậu nói câu này ánh mắt vô tình cố ý đều nhắm vào quý phi và Trương Thục Oanh, Lý An Nhiên âm thầm nhìn sắc mặt hoàng thượng, phát hiện hắn vẫn bình thản như thường, nhưng nàng biết rõ trong lòng của hắn không thể bình thản được như vậy, Tô thái hậu ở trước mặt hắn trắng trợn bao che cho hoàng hậu và Tô gia, hoàn toàn lướt qua hắn, là cửu ngũ chí tôn, hắn sao có thể không để ý?!
Nàng từng nghe nói hoàng thượng tám tuổi về dưới gối Triệu thái hậu, sau này lớn lên liền thân thiết với Triệu thái hậu hơn Tô thái hậu, nhưng hiện tại nhìn tình hình bọn họ ở chung, Lý An Nhiên liền đoán được, hoàng thượng không thân thiết được với Tô thái hậu vì trong mắt bà không có hắn, bà chỉ quan tâm Tô gia mà thôi, một đứa con bị mẹ ruột của mình hắt hủi như vậy, bảo hắn không oán được sao? Còn vị Triệu thái hậu kia, tuy tiếp xúc không nhiều nhưng thông qua động thái của Triệu gia trong cung nàng cũng có thể đoán được người này thâm sâu như thế nào, biết ẩn nhẫn, biết nương theo hoàng thượng, thái độ luôn hòa hoãn không trực tiếp khiêu chiến uy quyền của hắn, cùng với Tô thái hậu này khác biệt như hai đầu thái cực.
"Hoàng thượng, Anh sung viện mang thai mới hơn bảy tháng, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, thần thϊếp cho rằng có vấn đề."
Đức phi trước khi thái hậu đến thì không dám lên tiếng, hiện tại có thái hậu làm chỗ dựa lập tức có thể thẳng sống lưng, hoàng thượng đối với lời nói của Đức phi thì gật đầu đồng tình.
"Đức phi nói phải, trẫm sớm đã nghĩ đến điểm này, chỉ là Anh sung viện đang lâm bồn, không tiện hỏi đến."
"Liên ma ma, ngươi nói cho ai gia biết, Anh sung viện xảy ra chuyện gì?"
Thái hậu nhìn về phía một ma ma đứng trong góc, ma ma kia liền bước ra cung kính hành lễ rồi trả lời:
"Bẩm hoàng thượng, thái hậu, hôm nay sau khi Anh sung viện uống thuốc dưỡng thai, không đến nửa khắc đã đột nhiên đau bụng, nô tỳ cảm thấy có vấn đề nên đã giữ lại chén thuốc, xin hoàng thượng gọi thái y đến kiểm tra."
"Liên ma ma, người làm việc rất tốt."
Thái hậu gật đầu khen, hoàng thượng lập tức gọi Thành thái y đến, thật đáng thương Thành thái y tóc hoa râm phải cùng chúng phi tần chơi trò cung đấu, chạy từ Phù Dung Trai đến Vĩnh Xuân cung chỉ để kiểm tra dược liệu, chén thuốc, làm thái y cũng thật khổ.
Chén thuốc được Liên ma ma mang ra, Thành thái y lập tức bắt tay và làm việc, đầu tiên là ngửi, sau đó là dùng kim châm thử, sau nữa là cho vào vài loại nước thuốc, cuối cùng mới quay sang hoàng thượng nói
"Bẩm hoàng thượng, trong chén thuốc có xạ hương và một lượng nhỏ độc hoa hồng, thuốc này không phải thuốc dưỡng thai mà là thuốc phá thai."
"Thật là ác độc, hoàng thượng, người nhất định phải điều tra ra hung thủ trả lại công đạo cho cháu của ai gia và Anh sung viện."
"Mẫu hậu đừng tức giận, thần nhi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
"Hoàng thượng, thần thϊếp cho rằng trong Vĩnh Xuân cung có vấn đề, nên điều tra từ Vĩnh Xuân cung trước biết đâu có thể tìm được manh mối."
"Trương phi muội muội nói phải, tuy rằng Anh sung viên đang lâm bồn nhưng vì vụ án liên quan đến long tự không thể xem thường, nếu thời gian kéo dài sợ rằng hung thủ thừa cơ hội xóa đi dấu vết gây án, hoàng thượng người thấy thế nào?"
Triệu quý phi cùng Trương phi đã lên tiếng, hoàng thượng đương nhiên thuận thế liền gật đầu nói:
"Lưu Toàn Phúc, trước tiên điều tra cung nhân Vĩnh Xuân cung cho trẫm"
Lưu Toàn Phúc nghe lời lập tức lui ra mang người đi điều tra, Liên ma ma nhìn Tô thái hậu, đột nhiên lên tiếng nói:
"Bẩm hoàng thượng, nô tỳ là do hoàng hậu nương nương ban cho Vĩnh Xuân cung, để chứng minh trong sạch mời Lưu công công kiểm tra nô tỳ trước."
"Liên ma ma, ngươi hành động như vậy rất đáng khen, Lưu Toàn Phúc, cứ y theo ý của nàng đi"
Tô thái hậu cười cười phân phó, vẻ mặt uy nghiêm lộ ra một tia hài lòng, hoàng thượng cũng không dị nghị gật đầu một cái, Lưu công công tuân lệnh cùng Liên ma ma lui ra.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã trở lại, nhanh đến nỗi Lý An Nhiên còn chưa kịp phân tích xong tình hình hậu cung lúc này. Liên ma ma lúc bước ra thần sắc bình thản, hiện tại khi trở vào sắc mặt đã xanh trắng đan xen, vừa vào đến bà ta đã lập tức vô cùng oan ức quỳ xuống kêu lên:
"Hoàng thượng, thái hậu xin minh xét, nô tỳ là bị oan!"
Vẻ mặt bình tĩnh của thái hậu lập tức cứng lại, chân mày nhíu chặt, hoàng thượng híp mắt nhìn Liên ma ma, sau đó liếc nhìn Lưu Toàn Phúc, ngay lập tức Lưu Toàn Phúc cung kính nói:
"Bẩm hoàng thượng, trong phòng của Liên ma ma, nô tài tìm được gói bột này, phiền Thành thái y kiểm tra một phen."
Lại qua một công đoạn kiểm tra, kết quả chính là Liên ma ma tàn trữ độc Hoa Hồng, chủ mưu ám hại Anh sung viện lộ diện, thái hậu thật sự là tức giận đến run người, chỉ vào Liên ma ma, run rẩy quát lớn:
"Nói... đây là chuyện gì?"
"Thái hậu nương nương minh xét, nô tỳ oan uổng, nô tỳ không có ám hại Anh sung viện, nô tỳ cũng không biết vì sao thứ này lại có ở trong phòng của nô tỳ."
Liên ma ma vừa khóc lóc vừa giải thích, Triệu quý phi lập tức lên tiếng:
"Ngươi nói ngươi không biết vậy thì ai sẽ biết đây? Ngươi là người của hoàng hậu ban cho Anh sung viện sử dụng, hiện tại độc Hoa Hồng lại được tìm thấy trong phòng ngươi, như vậy chẳng lẽ là do hoàng hậu nương nương sai sử ngươi hãm hại Anh sung viện sao?"
Chúng phi tần trong lòng cũng đều có cùng ý nghĩ với quý phi nhưng không ai dám lên tiếng, Tô thái hậu sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu quý phi, trong khi đó Triệu quý phi làm như không cảm nhận được đưa mắt nhìn hoàng thượng, lúc này hoàng thượng rũ mí mắt không nhìn bất kỳ ai, hắn suy tính một chút rồi ngẩng đầu cười cười lạnh nhạt nói.
"Chuyện này liên quan trọng đại, không thể vì một gói độc dược cùng lời nói của một vài người mà kết tội được, phải điều tra rõ ràng, Lưu Toàn Phúc, giam tất cả cung nhân Vĩnh Xuân Cung lại, lục soát Vĩnh Xuân cung điều tra rõ ràng cho trẫm."
Nói xong hoàng thượng quay sang thái hậu vô cùng quan tâm nói:
"Cũng đã khuya rồi, mẫu hậu nên về Thọ Khang cung nghỉ ngơi đi, ở đây đã có nhi thần."
Thần sắc của thái hậu cực kỳ không tốt, bị Diên ma ma từ phía sau âm thầm kéo góc áo, thái hậu liền quay sang nhìn hoàng thượng, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi cùng buồn bã, kéo lấy cánh tay của hoàng thượng vô cùng thân thiết.
"Ai gia già rồi, không thể làm được gì nữa, tất cả đều nhờ hoàng thượng thôi, đừng để ai phải chịu oan uổng, nhất là hoàng hậu, chính cung vẫn mãi là chính cung, phi tần cũng chỉ là phi tần mà thôi, hoàng thượng nhớ lấy."
Lý An Nhiên lúc này thật sự cảm thấy tức giận cùng châm chọc cực độ, Tô thái hậu nói cũng thật hay, là ai lúc này còn hiên ngang chạy đến ra vẻ uy phong vậy? Hiện tại đuối lý liền nói mình già rồi không làm được gì nữa, Tô thái hậu thật sự là .... thật sự là bao che khuyết điểm đến vô sỉ.
Cả Lý An Nhiên mà còn cảm thấy tức giận nói chi là mấy người quý phi
Chính cung mãi là chính cung sao?! chờ coi Tô Ngọc Thiền còn có thể ngồi cái ghế hoàng hậu kia được bao lâu?
Triệu quý phi nắm chặt nắm tay trong tay áo, dùng hết khí lực để kiềm chế bản thân, trong lúc đó hoàng thượng làm như không nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của thái hậu, vẫn một bộ dạng hiếu tử nói:
"Nhi thần hiểu được, mẫu hậu cứ yên tâm."
Tô thái hậu gật đầu, lúc này mới chịu dẫn người rời đi, Lý An Nhiên đối với vị Tô thái hậu này, ấn tượng càng ngày càng tệ, có thể trước đây Tô thái hậu cũng là một nữ nhân thông minh, nhưng nhìn cách làm thái hậu của bà, rõ ràng là bị quyền lực làm mờ mắt, trí thông minh giảm dần đi, điều đó chính là sai lầm của bà và Tô gia, tham lam vơ vét quyền lực, quan trọng nữa là quá xem thường hoàng thượng, cửu ngũ chí tôn tính nhẫn nại cũng có hạn, Lý An Nhiên tự hỏi hoàng thượng còn có thể nhượng bộ Tô thái hậu cùng Tô gia được bao lâu?!
Trong lúc Lý An Nhiên suy nghĩ, rất nhanh đã qua một canh giờ, Vĩnh Xuân cung ngoại trừ phòng sinh mọi nơi đều bị Lưu công công dẫn người lật qua một lần, tạm thời không tìm được manh mối gì khác, còn về nhân sự, ngoại trừ những người đang hỗ trợ trong phòng sinh, cung nhân còn lại đều bị bắt đi tra hỏi. Anh sung viện trong kia không biết khi nghe được tình hình ngoài này sẽ có cảm xúc gì nữa, mà cũng đáng thôi, nữ nhân nhẫn tâm dùng con của mình làm bàn đạp tiến thân, nhân tiện hãm hại hoàng hậu, loại người như vậy không hề đáng để đồng tình.
Dựa theo Lý An Nhiên suy đoán từ những manh mối biết được, hoàng hậu có thể đã thật sự cho Liên ma ma dùng xạ hương ra tay với Anh sung viện nhằm giá họa cho nàng, Anh sung viện tương kế tựu kế, cho thêm độc hoa hồng vào sau đó đổ hết cho hoàng hậu, bản thân đóng vai người bị hại, sinh được đứa nhỏ có cùng ngày sinh với tiên đế mà không ai nghi ngờ nàng. Liên ma ma không phát hiện, cứ tưởng chứng cứ đã bị mình xóa hết, chính vì thế mới tự tin như thế, nhưng bà ta cùng Tô thái hậu không ngờ rằng Liễu Ngưng Tuyết thật sự dám mang long thai và tính mạng của mình ra đánh cược. Hiện tại nàng tin chắc Tô thái hậu và hoàng hậu cũng đã đoán ra vấn đề ở đâu, đáng tiếc đã chậm.
"A..." tiếng hét suy yếu cùng tiếng trẻ con khóc như có như không truyền ra từ phòng sinh.
"Hoàng thượng, hoàng thượng ... nương nương sinh được rồi!"
Một ma ma ôm lấy bọc vải đỏ chạy ra từ phòng sinh, nét cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
"Chúc mừng hoàng thượng, nương nương sinh được một tiểu hoàng tử, mẹ con đều bình an."
Hoàng thượng nhìn đứa nhỏ mới sinh yếu ớt đến nỗi tiếng khóc nhỏ như tiếng mèo kêu, toàn thân đỏ bừng, so với tam hoàng tử thì nhỏ chỉ bằng một nửa, vừa nhìn liền biết lại là cái ấm sắc thuốc, so với nhị hoàng tử năm xưa sợ còn yếu ớt hơn, ánh mắt của hắn không khỏi lạnh xuống, nhíu nhíu chân mày, cũng không dám đưa tay ra chạm vào đứa nhỏ, lạnh giọng phân phó.
"Chăm sóc cho tứ hoàng tử và Anh sung viện cho tốt, Thành thái y, đêm nay ngươi túc trực ở Vĩnh Xuân cung."
Nói xong, hoàng thượng quay sang chúng phi tần:
"Các nàng cũng tan đi, trẫm cùng Triệu quý phi trở về Diên Hy cung."
Triệu quý phi nghe hoàng thượng nói vậy thì lộ ra sắc mặt vui mừng, chúng phi tần cũng có một vài người âm thầm ganh tỵ, nhưng Lý An Nhiên thì tuyệt đối không, ngược lại còn cảm thấy Triệu quý phi thực đáng thương, hoàng thượng đến chỗ nàng lúc này thật sự là ân sủng sao? Hắn vừa mất một đứa con, một đứa lại yếu ớt đến không biết có nuôi lớn được hay không, tâm trạng nhất định thực tệ, Tô gia và Triệu gia lại đang bước vào giai đoạn cực độ căng thẳng, hành động của hoàng thượng chính xác là châm dầu vào lửa.
Người nhận ra được vấn đề này không chỉ có Lý An Nhiên mà còn có cả Trương Thục Oanh, nhìn sắc mặt vui mừng của Triệu quý phi đắc ý theo sau hoàng thượng rời đi, Trương Thục Oanh che dấu một tia châm chọc lạnh băng dưới đáy mắt.
Rời khỏi Vĩnh Xuân cung, chúng phi tần lập tức lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, một đêm bận rộn chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng hạ màn trong bầu không khí căng thẳng, Lý An Nhiên trước khi lên kiệu của mình trở về Trường Lạc cung, nàng bất giác quay đầu nhìn lại Vĩnh Xuân cung từ đông đúc trở về với sự vắng vẻ, nhớ đến đứa nhỏ yếu ớt không chịu nổi trong tay ma ma, nàng không khỏi thở dài, lại một đứa trẻ vô tội nữa phải gánh chịu hậu quả của chính mẫu thân chúng gây ra, thực đáng thương đáng buồn!