“Hiền phi, Tứ hoàng tử như thế nào rồi?”
Tô thái hậu vừa đến, đột nhiên lạnh nhạt nhìn Lý An Nhiên, giọng điệu không chút hòa ái này làm Lý An Nhiên bất giác rùn mình, một cảm giác bất an nảy sinh trong lòng, nàng không hề chậm trễ mà đứng lên phúc thân nói:
“Thái y nói thân thể của tứ hoàng tử đã tốt hơn, uống thuốc một thời gian sẽ không sao.”
“Hiền phi vất vã rồi, hậu cung này mà không có ngươi, chúng hoàng tử không biết phải giao phó cho ai mới tốt, aizz... Nghỉ lại tứ hoàng tử đúng là đáng thương, có một thân mẫu như Liễu thị, sau này hắn lớn lên nhất định phải cảm kích Hiền phi thật nhiều, nếu không có Hiền phi, không biết hắn còn phải chịu khổ trong tay ác phụ kia đến bao giờ.”
Nghe như đang khen ngợi, nhưng ý đồ châm ngòi trong đó đúng là đồ ngu cũng có thể nghe ra, chúng phi tần lập tức máy động trong lòng, Hiền phi từ khi nào mà đắc tội Tô thái hậu rồi?! Người nào người nấy âm thầm vui sướиɠ khi người gặp họa, có vài người thậm chí không che dấu được vẻ mặt hả hê. Tất nhiên Lý An Nhiên đều thu biểu cảm của bọn họ vào mắt, khiến nàng ngạc nhiên chính là Triệu quý phi lại không như suy nghĩ của nàng đắc ý châm chọc cái gì, ngược lại Triệu Quý Phi nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình, cái loại ánh mắt kia là lần đầu tiên Lý An Nhiên nhìn thấy trên người Triệu Quý Phi này. Nghĩ lại liền hiểu, bị Tô thái hậu chán ghét nhất không ai khác chính là nàng ta, thế cho nên mới đồng tình người cũng bị chán ghét là nàng.
Trong lúc đó, không ai nhìn thấy vẻ mặt lạnh như hàn băng cùng ánh mắt u ám vừa xuất hiện chớp nhoáng trên mặt hoàng thượng, bởi vì hắn đã che giấuđằng sau chung trà trên tay, đợi khi hắn nhấp xong ngụm trà, đặc chung trà trên tay xuống, thần sắc của hắn trở về vẻ bình thản như thường, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói:
“Mẫu hậu không cần khen ngợi nàng, nàng vốn không có công lao lớn như thế, chẳng qua Hiền phi chỉ nghe lệnh mà làm việc, người đáng được nhớ công phải là Ngũ hoàng đệ kia, nếu không phải công lao Ngũ hoàng đệ tra đến Vĩnh Xuân Cung, làm sao có thể vừa bắt được thủ phạm ám hại hoàng hậu, vừa cứu được tứ hoàng tử trong tay ác mẫu đây, mẫu hậu chỉ khen ngợi Hiền phi như vậy là không công bằng đâu.”
Hoàng thượng làm như đang cùng Tô thái hậu vui đùa, nhưng vào tai tất cả mọi người trong chính điện lúc này lại là một ý vị khác.
Tô thái hậu trực tiếp quay đầu nhìn hoàng thượng, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn, bà vừa tức giận, vừa oán hận vô cùng, không chỉ oán hận hoàng thượng mà hơn hết là oán hận người được hoàng thượng che chở kia.
Bà vừa nói mấy câu có chút bất lợi cho Hiền phi mà thôi, hoàng thượng đã lập tức phản ứng, còn dùng Ngũ vương gia đến áp chế bà, hất nước bẩn lên người thân đệ đệ chỉ vì bảo vệ một phi tần, Tô thái hậu vừa tức vừa hận, trong lòng nghẹn đến muốn khó thở.
Tuy nhiên người khó chịu nhất lúc này không phải Tô thái hậu mà là hoàng hậu, thật sự hoàng hậu khó mà diễn tả được cảm xúc lúc này của mình, đau lòng, ganh tỵ, oán hận, không cam tâm và cả một chút tủi thân, chẳng qua Tô thái hậu chỉ nhắc đến đám hoàng tử để chúng phi tần sinh tâm ghen ghét với Hiền phi một chút, cộng thêm tạo cho Hiền phi một cái hố ngầm là thủ phạm dẫn đến kết cục bi thảm của Thục phi, để sau này khi Tứ hoàng tử lớn sẽ sinh tâm oán hận Hiền phi, như vậy đồng nghĩ với việc Tứ hoàng tử cùng Đại hoàng tử, Tam hoàng tử và Lục hoàng tử chắc chắn không thể nào hòa thuận, đến lúc đó bọn họ có thể dễ dàng lôi kéo vị Tứ hoàng tử không có mẹ kia về phía mình. Nàng cảm thấy Tô thái hậu nói như vậy cũng không có gì quá đáng cả, Hiền phi thân ngồi ở tứ phi vị lại có ba hoàng tử bên người vốn đã bị chúng phi tần ganh ghét, hiện tại Tô thái hậu chỉ khơi lên một chút cũng không tính là gì, hơn nữa Thục phi ngã cũng không thể không nhắc đến Hiền phi, thậm chí Ngũ vương gia cũng chỉ bị nàng ta lợi dụng mà thôi, Tô thái hậu nói những lời đó vốn không hề sai, vậy mà hoàng thượng lại bất chấp lẽ phải, bênh vực Hiền phi như thế, bảo sao nàng không tức giận, không oán hận cho được, khiến nàng khó chấp nhận nhất chính là hoàng thượng còn chưa bao giờ bảo vệ nàng như thế.
Không như hoàng hậu, Triệu Quý Phi lúc này ngược lại đã hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn hoàng thượng có một tia khó thể tin, nàng cứ như thế ngây ngẩn chìm trong suy nghĩ của chính mình không nói một lời nào.
Chúng phi tần thì cuối đầu không nói gì nhưng khăn tay sợ là đã bị vò nát từ lâu.
Ngay cả là Lý An Nhiên cũng không ngờ được hoàng thượng sẽ vì nàng mà trực tiếp đối đầu với Tô thái hậu, trong lòng cảm thấy vừa ngọt vừa chua xót, ngọt vì bản thân được che chở, chua xót vì hoàn cảnh đáng buồn của hắn.
Hoàng thượng a, người cần gì khổ thế!
Tô thái hậu nhìn hoàng thượng một lúc, hoàng thượng cũng không tránh ánh mắt của bà, không hiểu tại sao Tô thái hậu lại cảm thấy hơi chột dạ, ngược lại bà bất giác muốn tránh đi ánh mắt của hắn, cuối cùng Tô thái hậu quay đầu đi, cũng giả vờ vui đùa cười nhìn Lý An Nhiên nói:
“Ngươi xem, ngươi đúng là tâm cang bảo bối của hoàng thượng a.”
Tuy đang cười nhưng ánh mắt của Tô thái hậu khi nhìn nàng lại không có chút ý cười nào. Dù vậy Lý An Nhiên vẫn không hề sợ hãi, nàng được người bảo vệ như vậy, bản thân cũng không thể là kẻ yếu đuối được, Tô thái hậu đang muốn vui đùa sao? Vậy nàng cũng sẽ vui đùa với bà, chỉ thấy Lý An Nhiên ra vẻ bẽn lẽn cười nói:
“Thái hậu đừng trêu chọc thần thϊếp, hoàng thượng rõ ràng không chịu cho thần thϊếp chiếm mất công lao của Ngũ vương gia, thế cho nên mới gắp gáp vì đệ đệ, xin người đừng đem thần thϊếp ra làm bè cho Ngũ vương gia, thần thϊếp thực đáng thương nha.”
Không biết là người nào ở bên dưới không kềm được cười khẽ ra tiếng, sắc mặt Tô thái hậu xém chút thất khống, khóe mắt run rẫy một chút, ánh mắt nhìn Lý An Nhiên càng lạnh thêm.
Giỏi cho một Hiền phi, hiện tại còn dám dựa thế hoàng thượng mà chèn ép bà, Tô thái hậu cảm thấy hỏa khí trùng thiên, sắc mặt vì vậy đột nhiên hơi hồng lên bất thường, hoàng thượng nhìn thấy như vậy, sâu trong ánh mắt che dâu một tia phức tạp bi ai khó nói, cuối cùng hắn lên tiếng cắt ngang không khí khó chịu này.
“Thôi được rồi, hôm nay còn có việc quan trọng cần xử lý, không nên lại chậm trễ, mẫu hậu nói đúng không?”
Tô thái hậu nghe vậy cũng thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, bình thản nói:
“Hoàng thượng nói phải, bắt đầu vào chính sự đi.”