Ngày hôm sau.
Trường Lạc Cung vẫn như bình thường rộn rã tiếngcười.
"Tốt a, Lục đệ mau nhìn sang đây, tam ca ở đây a."
"An Nhi, mau nhìn hướng này, nhìn nhị ca này,tuyệt đối đừng nhìn Bình Nhi."
"Nhị hoàng huynh, ngươi thật quá đáng."
"Nhị hoàng đệ, ngươi lớn như vậy rồi sao còn trêuchọc bọn hắn làm gì?"
Lý An Nhiên ngồi nhìn ba tên tiểu tử chụm đầu lạira sức thu hút sự chú ý của Tiêu An đang nằm trêngiường, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên, nhất là khinhìn thấy bộ dạng nghiêm nghị dạy dỗ hai đệ đệ của Tiêu Diệp, trong khi tay hắn vẫn đang âm thầm nắmlấy cái chân nhỏ của Tiêu An ra sức thu hút tiểu tửkia nhìn về phía mình, rõ ràng là miệng nói mộtđằng tay làm một nẻo, Lý An Nhiên không khỏibuồn cười, tên tiểu tử Tiêu Diệp này dạo gần đâykhông biết học ở đâu cái bộ dạng giả bộ nghiêmchỉnh, nhìn vẻ mặt của hắn nàng liền không kềmđược muốn cười.
Tất nhiên hành động mờ ám của Tiêu Diệp cũngkhông qua mắt được Tiêu Minh.
"Đại hoàng huynh, tay của ngươi đang làm cái gìđó."
Tiêu Diệp bị phát hiện làm chuyện mờ ám, chẳngnhững không xấu hổ bối rối, ngược lại còn ra vẻđường đường chính chính nói:
"Ta là sợ Lục đệ bị các ngươi dọa sợ, cho nên nắmchân hắn, an ủi hắn."
Tiêu Minh nhìn Tiêu Diệp hưởng ngực nói dối, trựctiếp trợn trắng mắt, tuy nhiên hắn vốn nho nhã lễđộ, so sự mặt dày làm sao là đối thủ của Tiêu Diệp,nhất thời không nói được gì, Tiêu Bình chớp mắt to,bĩu môi nói:
"Nói dối."
Tiêu An ở trên giường trừng mắt to ngây thơ khônghiểu chuyện gì, chỉ biết nhìn loạn tứ phía, Lý AnNhiên nhìn mấy người bọn hắn, tâm tình tốt vôcùng, không kiềm được cười ra tiếng. Nàng vừa cườira tiếng bốn ánh mắt liền nhìn về phía nàng, kể cảtiểu tử Tiêu An kia, tuy nhiên hắn chỉ dời mắt tìmkiếm một chút rồi lại bị áo bào màu vàng của TiêuDiệp thu hút. Tiêu Bình lập tức từ trên giường nhảyxuống nhào vào lòng nàng, Tiêu Minh có chút xấuhổ cười cười, Tiêu Diệp ở bên cạnh vẫn còn chưabuông tha cái chân của Tiêu An, không đợi Lý AnNhiên lên tiếng hắn đã bất mãn nói:
"Mẫu phi lại cười ta, ngươi xem ta có nói sai đâuchứ?"
Lý An Nhiên biết ngay tên tiểu tử bá đạo ranh mãnhthích giả uy nghiêm giống phụ hoàng hắn này sẽ lêntiếng trước hòng chiếm lấy lý lẽ, lập tức dùng ánhmắt vừa khinh bỉ vừa tràn ngập ý cười nhìn hắnmà không nói gì, đúng với dự đoán của nàng, TiêuDiệp lập tức như mèo bị đạp đuôi, vẻ mặt cực kỳkhông được tự nhiên.
"Mẫu phi nhìn ta như vậy là có ý gì chứ?"
"Ta có nói là cười ngươi hay sao? Ngươi tự mìnhcảm thấy ta cười ngươi, vậy sao còn hỏi ta a."
Lý An Nhiên làm ra bộ dạng nén cười cực độ trợnmắt nhìn Tiêu Diệp, đến lúc này hắn đã không thểgiả vờ nghiêm trang được nữa, ngay lập tức hiệnnguyên hình, mặt mũi lộ vẻ thẹn quá hóa giận, liếcmắt nhìn Lý An Nhiên một cái sau đó trực tiếp quaymặt không quan tâm đến nàng, Lý An Nhiên thật sựkhông thể kiềm được nữa cười lên, Tiêu Bình tiểuthông minh cũng hiểu được đại hoàng huynh hắn bịLý An Nhiên trêu chọc, vỗ tay khoái trá cười hô.
"Ha ha đại hoàng huynh thực xấu hổ, xấu hổ quáđi."
Tiêu Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Tên tiểu tử kia, ngươi ngứa mình rồi phải không."
"Ha ha... Đại hoàng huynh có tật giật mình."
"Ngươi... Tốt tốt tốt, ngươi có giỏi thì đừng cóchạy."
Tiêu Diệp tức giận đuổi đánh, Tiêu Bình không sợcòn kêu la ầm ĩ chạy loạn khắp nơi, Tiêu Diệp tuylàm vẻ mặt hung ác nhưng hắn cũng không thật sựtức giận với Tiêu Bình, chỉ cố tình chậm chạp đuổitheo phía sau đôi chân ngắn tung tăng của TiêuBình.
Lý An Nhiên nhìn, ánh mắt bất giác lộ ra vẻ từ ái,nhìn Tiêu Diệp mười tuổi nhưng đã thừa hưởng không ítđặc điểm của hoàng thượng, trong lòng nàng khôngkhỏi cảm thán thời gian qua nhanh, nhớ bốn nămtrước, lần đầu nàng gặp hắn, hắn chỉ là một đứa nhỏsáu tuổi nhìn bướng bỉnh nhưng lại cực kỳthông minh hiểu chuyện, đồng thời cũng tràn ngậptự ti vì đôi chân kém linh hoạt của mình, hiện tạichân đã khỏi hẳn, Tiêu Diệp cũng trở thành dưỡngtử của nàng, về cơ bản tính cách bướng bỉnh lạikhông được tự nhiên của hắn vẫn không thay đổi,nhưng hắn lại học được cách ẩn nhẫn, đã biết cáchche dấu nội tâm chính mình, thậm chí bắt đầu họccách giả nghiêm túc, càng nhìn hắn càng giống vớihoàng thượng, Lý An Nhiên đương nhiên cảm thấycực kỳ vui vẻ, khiến nàng yên tâm nhất chính là TiêuDiệp vô cùng yêu thương chiếu cố chúng đệ đệ,không chỉ là Bình Nhi, An Nhi mà cả Tiêu Minh, Tiêu Cảnh, Tiêu Trạch còn có thất hoàng tử TiêuNgân vừa sinh không lâu, hắn đều dành một sựquan tâm nhất định, thân là trưởng huynh, TiêuDiệp thật sự làm rất đúng đắn, thân là một đạihoàng tử, hắn cũng được đám học sĩ khen ngợi hếtlời, xem như cũng đủ tư cách để làm gương chochúng đệ đệ, nàng ít nhiều cũng cảm thấy có chútthành tựu, hắn như vậy đương nhiên cũng có côngdạy dỗ của nàng.
Lý An Nhiên đang chăm chú nhìn Tiêu Diệp và TiêuBình chơi đùa, đột nhiên nàng nhận ra có một ánhmắt đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại liền bắt gặpánh mắt hâm mộ còn có điểm hơi phức tạp của TiêuMinh, trong lòng Lý An Nhiên không khỏi thở dài,chỉ hơn một năm trôi qua, Tiêu Minh trưởng thànhhơn rất nhiều, không chỉ thân thể hắn phát triểnnhanh chóng mà cả tâm trí của hắn cũng trưởngthành nhanh thấy rõ, bớt đi phần hồn nhiên, nhiềuthêm phần cẩn trọng, bớt đi một chút ngây thơ,nhiều thêm một chút suy tư.
Từ sau khi chuyển đến hoàng tử sở, quan hệ củaTiêu Diệp và hắn ngày càng thân thiết, do đó TiêuDiệp thường xuyên lôi kéo hắn đến Trường LạcCung, dần dần cũng trở nên quen thuộc, một nămqua Lý An Nhiên cũng xem như nhìn hắn lớn lên.
Có lẽ đối với một đứa nhỏ trong cung, hơn một nămđã đủ để trưởng thành một màn lớn, Lý An Nhiêncảm thấy vừa thương vừa bất đắc dĩ, Tiêu Minh làmột đứa nhỏ tốt, dù hắn là nhi tử của hoàng hậu, cólẽ rất nhanh sẽ đối đầu cùng nàng, nhưng Lý AnNhiên không thể nào chán ghét hắn được, làm nhưkhông nhận ra ánh mắt hơi buồn bã của Tiêu Minh,Lý An Nhiên mỉm cười dịu dàng hỏi:
"Hôm nay Minh Nhi có đến thăm hoàng hậu nươngnương không?"
Tiêu Minh có hơi ngạc nhiên, sau đó ôn hòa nói:
"Ta định buổi chiều sẽ đi thăm mẫu hậu, Hiền mẫuphi, ta nghe nói phụ hoàng hạ lệnh cho người cùng Ngũ hoàng thúc điều tra chuyện trong cung của mẫuhậu, không biết kết quả thế nào?"
Nhìn ánh mắt trong suốt vừa lo lắng vừa tò mò củaTiêu Minh, Lý An Nhiên nở nụ cười, giơ tay tựnhiên vỗ vai hắn.
"Rất nhanh nữa sẽ điều tra rõ mà thôi, Minh Nhikhông cần lo lắng, ngươi chỉ cần thường xuyên đếnthăm hỏi hoàng hậu nương nương, khiến hoàng hậunương nương vui vẻ, mau chóng khỏe lại là tốt rồi."
Tiêu Minh cúi đầu mím mím môi, đột nhiên hắnngẩng đầu nhìn Lý An Nhiên, trong ánh mắt có mộttia do dự.
"Hiền mẫu phi, người có thích mẫu hậu của ta haykhông?"
Lý An Nhiên bị câu hỏi ngây ngô của Tiêu Minh làmcho sững sốt, sau đó nàng bật cười, giơ tay xoa đầuhắn.
"Hiền mẫu phi là một phi tần trong cung, đối với hoàng hậu nương nương phải gọi là tôn kính."
Tiêu Minh hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ, sauđó lại hỏi:
"Vậy Hiền mẫu phi cũng không chán ghét mẫu hậucủa ta sao?"
Lý An Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hỏi:
"Vì sao Minh Nhi lại nghĩ ta không thích hoàng hậunương nương."
"Ta..."
Tiêu Minh như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng imlặng không lên tiếng, thấy vậy Lý An Nhiên cũngkhông ép hỏi, ôn hòa nói:
"Minh Nhi không cần nghĩ nhiều, Hiền mẫu phi vẫnluôn tôn kính hoàng hậu nương nương, không baogiờ có lòng chán ghét nương nương."
"Thật vậy chăng?!"
Hai mắt Tiêu Minh bất giác hơi sáng lên, Lý AnNhiên tươi cười gật đầu khẳng định, ngay lúc nàyTiêu Diệp đang đuổi theo Tiêu Bình ở một bên vẫnluôn nghe thấy hai người nói chuyện đột nhiên lên tiếng.
"Mẫu phi của ta là người như vậy đấy, mẫu phikhông chán ghét ai cả, bởi vì nàng rất lười."
Lý An Nhiên ban đầu còn nghĩ tiểu tử kia sẽ nóigiúp mình, nào ngờ hắn dám trêu chọc nàng, Lý AnNhiên trực tiếp xắn tay áo, tức giận xông tới ômchầm lấy Tiêu Diệp, hung hăm nhéo lỗ tai hắn.
"Tiểu tử ngươi chán sống."
"A... Mẫu phi hành hung người, người đâu mau tớinhìn xem Hiền phi nương nương của các người."
"Nhìn cái gì?!"
Tiêu Diệp bị nhéo lỗ tai, miệng vẫn không ngừngcông kích, Tiêu Minh trợn mắt mà nhìn, cuối cùngkhông kiềm được phì cười, bên kia Tiêu Bình đã sớmvỗ tay hò reo trợ uy cho Lý An Nhiên, Tiêu An ởtrên giường không biết gì chỉ tự chơi với chínhmình, không khí cực kỳ hài hòa ấm áp, thế cho nênngay khi hoàng thượng bước vào Trường Lạc Cung,từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt, sắc mặtđang lạnh nhạt của hắn cũng bất giác dịu xuống, ẩnhiện lộ ra một tia ôn hòa, sải bước dài tiến nhanhvào nội điện, vừa nhìn thấy Lý An Nhiên và TiêuDiệp loạn thành một đoàn, khóe môi hắn lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, gần đây Tiêu Diệp bắt đầu họccách trêu chọc mẫu phi hắn, dù lần nào cũng bị ănđòn tiểu tử kia chẳng những không biết sợ màcòn cảm thấy vui vẻ, ngay cả Lý An Nhiên cũngthích vui đùa như vậy, hai người dù náo loạn nhưngtrong mắt bọn họ toàn là ý cười.
"Được rồi, đừng đùa nữa, còn ra thể thống gì?!"
Giọng nói trầm thấp nhưng cũng ôn hòa của hoàngthượng vừa vang lên, năm ánh mắt trong phòng lậptức chuyển đến hắn, ngay cả Tiêu An mấy thángtuổi cũng bị sắc vàng trên người hắn thu hút nhìnkhông chuyển mắt.
Tất nhiên sự chú ý của hắn cũng trực tiếp đặt lênngười đứa nhỏ nhất, nhanh chân bước đến bêngiường, nhìn nhi tử trắng trẻo mập mạp, mắt tokhông chớp nhìn mình, hắn không khỏi nở nụ cười,trong lúc đó hắn cũng phất tay miễn lễ cho mấyngười Lý An Nhiên, Lý An Nhiên hơi xấu hổ hokhan một tiếng.
"Khụ, hoàng thượng đã dùng thiện hay chưa?"
"Vẫn chưa, cho người chuẩn bị đi."
"A..."
Lý An Nhiên không được tự nhiên a một tiếng rồiquay đầu nói với Tiêu Bình Tiêu Diệp.
"Các ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau đi ra rửatay."
"Đã biết a."
Tiêu Bình thánh thót hô, Tiêu Diệp đưa tay dắt tayhắn, chuẩn bị dẫn hắn cùng đi rửa tay, Lý An Nhiênlại quay sang Tiêu Minh, ôn hòa cười nói.
"Minh Nhi cũng rửa tay đi, hôm nay ở lại đây cùngdùng thiện."
Tiêu Minh cũng không ngạc nhiên, đây cũng khôngphải lần đầu hắn cùng hoàng thượng dùng thiện ởTrường Lạc Cung, tuy nhiên hắn vẫn đưa mắt nhìnhoàng thượng một cái, thấy hoàng thượng gật đầuhắn mới vui vẻ cùng dắt tay với Tiêu Diệp Tiêu Bìnhđi ra ngoài.
Nhìn ba đứa nhỏ, ánh mắt hoàng thượng càng thêmôn hòa, đợi cả ba đã ra ngoài, hắn lại quay đầu nhìnLý An Nhiên.Thà rằng hắn trắng trợn cười, Lý An Nhiên còn cóthể chống đỡ, nhưng cái bộ dạng thâm ý cười cười,mắt nhìn nàng chằm chằm như vậy, Lý An Nhiên càng cảm thấy xấu hổ, bất giác đỏ bừng cả mặt, lậptức muốn chạy lấy người.
"Khụ, để thần thϊếp đi cho người chuẩn bị ngựthiện."
Lý An Nhiên vừa muốn quay đi, đột nhiên bị ngườinắm lấy cổ tay, kéo vào một cái ôm quen thuộc,nàng không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu liền nhìnthấy ánh mắt thâm thúy đầy ý cười của hoàngthượng.
"Nàng chạy cái gì? Trẫm cũng chưa có nói nàng nhưthế nào mà."
Lý An Nhiên ban đầu kinh ngạc, sau đó trợn mắtnói:
"Thà rằng hoàng thượng cứ cười thẳng mặt thϊếp đicho rồi, nhiều lắm cười thϊếp tính tình trẻ con, khôngcó phong phạm Hiền phi của ngài."
"Nàng cũng biết mình không có phong phạm?!"
Lý An Nhiên bất mãn bĩu môi nói:
"Chỉ đùa với con nhỏ một chút thôi mà."
"Hừ! Còn cãi bướng, bộ dạng như vậy nếu truyền đến tai thái hậu, nàng nhất định sẽ bị trách phạt."
Lời của hoàng thượng vừa ra, Lý An Nhiên hơi giậtmình, ngẫm lại cảm thấy hoàng thượng nói rấtđúng, Tô thái hậu đã bắt đầu chú ý đến nàng, nàngđáng ra phải càng cẩn thận mới phải, ngay lập tứcLý An Nhiên nghiêm mặt nói:
"Hoàng thượng nói phải, là thần thϊếp bất cẩn."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý An Nhiên, hoàngthượng mỉm cười, khẽ cúi đầu hôn lên trán nàngmột cái.
"Trẫm chỉ nhắc nhở nàng một chút, nhưng nếu ởtrong Trường Lạc Cung thì nàng không cần lo lắng,tuy nhiên ra ngoài nhớ cẩn thận."
Lý An Nhiên lập tức nở nụ cười ngọt ngào, độtnhiên nhón chân nhắm ngay môi hoàng thượng hônmạnh một cái, đổi được vẻ mặt sửng sốt của hắn, LýAn Nhiên khoái chí hì hì cười hai tiếng, hoàngthượng định thần lại, ánh mắt nhìn nàng đã biếnthành càng thêm sâu thẳm, vừa định phản công thìđột nhiên Lý An Nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.
"An Nhi."
Hoàng thượng bất giác quay đầu nhìn Tiêu An trên giường, nhân cơ hội đó Lý An Nhiên như con cátrạch trượt ra khỏi tay hắn, đồng thời nhanh chânchạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô:
"Hoàng thượng, thần thϊếp đi gọi ngự thiện."
Đến lúc này hoàng thượng mới biết mình bị lừa, hắnnghiến răng nhếch mép quỉ dị cười cười.
"Để xem tối nay nàng còn chạy được không."