Chương 109: Đối đáp cùng thái hậu

Thọ Khang Cung.

Lý An Nhiên được Hạ Thảo đỡ xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn cửa lớn Thọ Khang Cung, trong lòng suy tính một chút sau đó mới mang theo cung nữ của mình tiến vào trong, vào chính điện nàng liền nhìn thấy Tô thái hậu ngồi ở chủ vị, ngay lập tức Lý An Nhiên quỳ xuống hành lễ.

"Thần thϊếp tham kiến thái hậu nương nương."

"Đứng lên đi."

Tô thái hậu nhìn Lý An Nhiên, đã rất lâu Tô thái hậu không cẩn thận đánh giá nàng, không biết từ lúc nào thiếu nữ khả ái năm đó đã trở thành một mỹ nhân thanh nhã nhưng cũng tràn ngập mỵ lực như hiện tại, bình thường lúc thỉnh an, Lý An Nhiên luôn cúi đầu cung kính, ít khi lên tiếng, do đó Tô thái hậu không để ý nhiều đến nàng, cũng đã mấy năm bà chưa gọi riêng nàng đến gặp mặt, hiện tại vừa để ý lập tức khiến bà cảm thấy ngoài ý muốn kinh ngạc.

Tô thái hậu nhất thời chìm vào suy nghĩ chính mình do đó chậm chạp không phản ứng, Lý An Nhiên vì vậy mà chỉ có thể giữ nguyên tư thế hành lễ, trong lòng nàng lập tức cảm thấy bất an, Tô thái hậukhông miễn lễ cho nàng là vì sao? Muốn gây khó dễ cho nàng hay chỉ đơn giản vì tâm trạng không tốt mới cố tình trút giận lên nàng?

Trong lúc Lý An Nhiên đang phân tích tình hình, Diên ma ma đã âm thầm kéo góc áo của Tô thái hậu, đúng lúc lay tỉnh bà, Tô thái hậu lúc này mới chú ý Lý An Nhiên vẫn đang nghiêm cẩn hành lễ, che dấu một tia ý lạnh vừa lóe qua trong mắt, Tô thái hậulàm như không có gì lạnh nhạt nói:

"Hiền phi, miễn lễ đi."

"Tạ ơn thái hậu."

Dù trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt Lý AnNhiên vẫn là một bộ nghiêm cẩn thản nhiên, thuận theo Hạ Thảo nâng đỡ chậm rãi đứng lên, Tô thái hậu uy nghiêm nhấp một ngụm trà, sau đó mới phất tay nói:

"Được rồi, ai gia cũng không có phạt ngươi, đứngđó làm gì, ngồi xuống đi, để người khác nhìn thấy còn tưởng ai gia gây khó dễ cho ngươi."

Lý An Nhiên nghe Tô thái hậu nói vậy, trong lòng thầm hô không xong, Tô thái hậu như vậy rõ ràng là tâm tình không tốt, tích tụ một bụng hỏa khí, hiện tại đang muốn trút hết lên đầu nàng đây mà. Lý An Nhiên không còn cách nào, chỉ có thể làm như nghe không hiểu giọng điệu gay gắt của Tô thái hậu, trên mặt mỉm cười cung kính hô.

"Tạ ơn thái hậu."

Tô thái hậu gặp Lý An Nhiên bình thản ứng đối, sâu trong ánh mắt có một tia nghiền ngẫm, sau đó bà lại nói vào chuyện chính.

"Ai gia gọi ngươi đến chính là muốn hỏi chuyện điều tra vụ án ở Linh Phụng Cung, nghe nói hoàng thượng giao phó cho ngươi thẩm vấn hung thủ, kết quả thế nào?"

Lý An Nhiên nghe vậy cũng không giấu diếm báo lại kết quả nàng thẩm tra được, càng nghe, sắc mặt Tô thái hậu càng khó coi, cuối cùng còn không kiềm chế được hất văng ly trà trên bàn.

"Đúng là đại nghịch bất đạo."

Lý An Nhiên thấy thái hậu tức giận, nhanh chóng quỳ xuống.

"Xin thái hậu bớt giận."

Miệng nói như thế nhưng trong lòng Lý An Nhiên lại đang cười khẩy, Tô thái hậu chắc chắn có thể đoán ra chuyện của Thu cô cô phần lớn đều có liên quan đến hoàng hậu và Tô gia, vậy mà còn giả vờ ra vẻ, nếu nói chuyện hoàng hậu làm với Thu cô cô, Tô thái hậu không hề biết chút gì, nàng nhất định không tin.

Tô thái hậu liếc đôi mắt lạnh lẽo nhìn về bốn phía, chỉ thấy chúng cung nhân đều sợ hãi cúi đầu quỳ dưới đất, trong lòng bà cảm thấy có chút bình tĩnh trở lại, cuối cùng ánh mắt của Tô thái hậu hướng về phía Lý An Nhiên đang quỳ ở giữa, sau đó ra vẻ lạnh nhạt nói:

"Hiền phi, ngươi cảm thấy lời khai của Thu cô cô như thế nào?"

Lý An Nhiên lập tức tập trung tinh thần, dù giọng điệu bình thản nhưng nàng cũng không ngu, sao không nhận ra khí thế áp bách của Tô thái hậu đây, tuy nhiên nàng thân là Hiền phi, được hoàng thượng giao phó trọng trách điều tra, đâu thể nào dễ dàng khuất phục, đồng thời nàng cũng biết bản thân không thể đắc tội thái hậu, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, lập tức đưa ra biện pháp ứng đối.

"Thần thϊếp cảm thấy lời khai của Thu cô cô còn nhiều chỗ chưa rõ ràng, vẫn cần thời gian thẩm tra nhiều hơn nữa, sau đó mới có thể đưa ra kết luận, tuy nhiên thần thϊếp được lệnh của hoàng thượng thẩm vấn Thu cô cô, hoàng thượng cũng không hạ lệnh cho thần thϊếp tiến hành điều tra, do đó sự tình thật sự như thế nào thần thϊếp cũng không rõ ràng, chỉ có thể chời đợi hoàng thượng điều tra ra chân tướng."

"Hừ! Hoàng hậu vừa bị hại, nằm trên giường không dậy nổi, hậu cung hiện tại rối loạn không người chống đỡ, ngươi thân là Hiền phi, đáng ra phải cố gắng phân ưu giúp hoàng thượng, hoàng thượng không phân phó, ngươi liền lười biếng không quan tâm đến, ngươi như vậy sao xứng với sự sủng ái của hoàng thượng chứ?"

Tô thái hậu ra vẻ đường đường chính chính răn dạy Lý An Nhiên, nhưng Lý An Nhiên vẫn nhạy cảm chú ý đến hai chữ sủng ái kia, Tô thái hậu nói là sủng ái mà không phải là tin tưởng, chỉ như thế cũng đủ chứng minh một điều, Tô thái hậu đã bắt đầu chú ý đến sự sủng ái nhiều năm không giảm thậm chí càng thêm sâu mà hoàng thượng dành cho nàng, trong lòng Lý An Nhiên lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, tuy nhiên nàng cũng phải ứng rất nhanh, lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ xấu hổ cúi đầu thỉnh tội.

"Thái hậu nương nương dạy rất phải, thần thϊếp đã biết sai."

"Biết sai?! Ngươi thật sự biết mình sai ở chỗ nào sao?"

Không cần nhìn sắc mặt, chỉ với lời nói Lý An Nhiên vẫn cảm nhận được sự sắc bén lạnh lẽo từ Tô thái hậu, trong lòng nàng thật sự có chút tức giận, đố ivới Tô thái hậu, chỉ có nữ nhân Tô gia mới có thể được sủng ái, Hiền phi nàng được sủng ái nhiều hơn nữ nhân Tô gia như vậy chính là sai sao?

Tuy trong lòng cảm thấy vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ, nàng cũng không dám lộ ra chút nào, chỉ là một bộ dạng nghiêm cung nghe dạy dỗ.

"Thần thϊếp đã biết sai, sau này nhất định dốc sức điều tra cho thật kỹ, nhất định điều tra rõ ngọn nguồn sự thật, giúp hoàng thượng phân ưu."

Tô thái hậu vốn nghĩ Lý An Nhiên nhất định sẽ vô cùng biết điều thuận theo ý bà ám chỉ, biểu hiện bản thân đứng về phía Tô gia, không ngờ nàng lại nói rõ sẽ điều tra thật kỹ càng, như vậy rõ ràng chính là gây bất lợi cho Tô gia không thể nghi ngờ, Tô thái hậu nhất thời im lặng nhìn Lý An Nhiên chằm chằm, cuối cùng giận quá hóa cười, lạnh giọng nói:

"Tốt, tốt, rất tốt! Hiền phi ngươi nhập cung nhiều năm như vậy, xem ra ngươi cũng học được cách sống rất tốt a."

"Nhờ hồng ân của thái hậu, thần thϊếp thật sự sống rất tốt."

Lý An Nhiên nói ra lời này, chẳng khác nào châm dầu vào lửa, Tô thái hậu tức đến run da mặt, nhất thời không nói nên lời, không khí trong điện trực tiếp đông cứng.

Trong lúc đó Lý An Nhiên đã bắt đầu hối hận, nàng biết mình phản kháng Tô thái hậu không phải là hành động thông minh, đáng ra nàng nên giả vờ thuận theo, sau đó nói lại cho hoàng thượng định liệu, nhưng hôm nay chỉ vì Tô thái hậu nói mấy lời đυ.ng chạm đến sự ân ái của nàng và hoàng thượng, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhất thời đầu óc nóng lên liền làm ra hành động sai lầm,hiện tại hối hận đã muộn, nàng chỉ có thể cúi đầu giả vờ cung kính, không nói gì nữa.

Ngay lúc không khí đang căng thẳng, đột nhiên có tiếng thông truyền Ngũ vương gia trở lại, sắc mặt Tô thái hậu mới vì vậy mà hòa hoãn lại, Lý An Nhiên tạm thời thở phào một hơi, khi Ngũ vương gia tiến vào điện, nhìn thấy sắc mặt Tô thái hậu không tốt, đầu tiên là hành lễ với Tô thái hậu, sau đó quay sang chắp tay hơi có lễ với Lý An Nhiên, Lý An Nhiên đương nhiên phải khẽ phúc thân hoàn lễ hắn, sau đó hắn liền hỏi:

"Ta thấy sắc mặt mẫu hậu không tốt, là ai làm mẫu hậu tức giận vậy?"

Tô thái hậu nghe vậy, lập tức liếc mắt nhìn Lý An Nhiên một cái, sau đó làm ra vẻ thương tâm thở dài một tiếng, than thở nói:

"Ai gia già rồi, không còn được như xưa, có lẽ ai gia nên đóng cửa cung lễ Phật cho yên phận, tránh để người khác cảm thấy ai gia chướng mắt, âm thầm nguyền rủa ai gia."

Mấy lời này của Tô thái hậu khiến Lý An Nhiên trực tiếp muốn trợn mắt, nàng không thể ngờ Tô thái hậu đường đường một thái hậu đương triều lại có thể thêm mắm dặm muối, thậm chí dụng cả khổ ngục kế, giọng điệu còn như vậy ai thán rẻ tiền, chẳng khác nào mấy lão phụ nhân nông thôn, hoàn toàn không hợp với thân phận như vậy, thử hỏi đường đường một thái hậu, ai dám ngang nhiên nguyền rủa bà ta, bất cứ ai nghe mấy lời này cũng cảm thấy không hợp lý, bộ dạng của Tô thái hậu lúc này cự ckỳ giống một đứa trẻ đang giận dỗi, Lý An Nhiên thật sự cảm thấy nóng mặt thay bà, tuy nhiên nàn gchỉ có thể trái lương tâm cắn răng nói:

"Thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, dung mạo chẳng khác gì thiếu nữ đôi mươi, sao có thể gọi là già, hơn nữa người là thái hậu, ai dám đại nghịch bất đạo nguyền rủa thái hậu a, tất cả mọi người chắc chắn đều ngày đêm cầu nguyện cho thái hậu nươngnương vạn thọ an khang."

Trong lúc nói mấy lời tốt đẹp, Lý An Nhiên có âm thầm để ý sắc mặt của ngũ vương gia, quả nhiên bắt gặp vẻ mặt không được tự nhiên của hắn, hơn nữa nàng thân là Hiền phi của hoàng thượng, Tô thái hậu cáo trạng với ngũ vương gia thì có ý nghĩa gì chứ? Ngũ vương gia cũng chẳng thể làm gì được nàng, nếu muốn cáo trạng nàng, Tô thái hậu nhất định chỉ có thể cáo với hoàng thượng.

Lý An Nhiên vừa nghĩ tới hoàng thượng thì hắn đã hạ long xa trước cửa Thọ Khang Cung, vừa đến Lưu công công đã nhận được tình báo, lập tức tiến đến nhỏ giọng bẩm lại với hoàng thượng, ngay lập tức ánh mắt hoàng thượng hơi lóe lên mấy lần, sau đó hắn nhanh chân bước vào trong, vừa vào hắn liền nghe thấy Ngũ vương gia đang an ủi Tô thái hậu.

"Hiền phi nương nương nói phải, mẫu hậu chớ bận lòng mà nhọc phụng thể."

"Hoàng thượng giá lâm."

Lời thông bẩm cắt ngang câu chuyện, hoàng thượng khóe môi bình thản mỉm cười sải bước dài tiến vào, đầu tiên là hơi cúi đầu nói:

"Tham kiến mẫu hậu."

"Hoàng thượng, người đã đến a."

Tô thái hậu vừa thấy hoàng thượng, lập tức ra vẻ từ mẫu, ánh mắt bi ai kéo tay hắn, trong lúc người trong điện cung kính hành lễ với hoàng thượng, hoàng thượng đã bị thái hậu lôi kéo cánh tay, nhưngTô thái hậu còn chưa kịp nói hoàng thượng đã lên tiếng trước, hắn ra vẻ lo lắng hỏi:

"Mẫu hậu, trẫm nhìn thần sắc người không được tốt, có chuyện gì làm mẫu hậu phiền lòng sao?"

"Ai gia không sao, hoàng thượng không cần lo lắng cho ai gia..."

Tô thái hậu nói đến đó lại thở dài, vừa định làm cách cũ than thân trách phận, nào ngờ chưa kịp mở miệng hoàng thượng đã thuận thế lên tiếng trước, hắn ra vẻ thực đau lòng nói:

"Trẫm đã hiểu rồi, mẫu hậu chắc chắn vì đau buồn cho ngũ đệ muội cùng cái thai vắng số, tâm trạng không vui cũng phải."

Hắn lại thở dài một tiếng rồi đúng ánh mắt thực quan tâm nhìn Tô thái hậu.

"Trẫm biết đối với mẫu hậu hiện tại không có cái gì quan trọng bằng chuyện này, mẫu hậu yên tâm, trẫm đã chuẩn tấu cho ngũ hoàng đệ điều tra vụ này, nhất định có thể đưa hung thủ đền tội, tế vong linh của đứa nhỏ chưa kịp chào đời kia, đồng thời cũng cho phu phụ ngũ hoàng đệ một cái công đạo, nhất là làm cho mẫu hậu giảm bớt thương tâm."

Tô thái hậu vốn bị hoàng thượng chặn lời trong lòng nghẹn một hơi, nhưng khi nghe hoàng thượng nói đến việc Ngũ vương gia được tiến hành điều tra, Tô thái hậu lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ, nhất là khi nghĩ đến đối thủ đang ở Từ Ninh cung kia, trong lòng không khỏi kích động, nhất thời liền không quan tâm đến Lý An Nhiên nữa.

Trong lúc đó hoàng thượng làm như chợt nhớ ra, quay đầu nhìn Lý An Nhiên một cái.

"Hiền phi ở đây đúng lúc, trẫm đã hạ chỉ cho Ngũ hoàng đệ toàn quyền điều tra vụ án Linh Phụng Cung, nàng hiện tại đang chưởng quản hậu cung, nếu Ngũ hoàng đệ có gì cần tương trợ, nàng hãy trợ giúp một tay, để nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án."

Lý An Nhiên ngoài mặt cung kính tuân lệnh, trong lòng lúc này lại có chút xao động, không biết nàng có bị hoa mắt hay không nhưng vừa rồi nàng cư nhiên bắt gặp ý cười trong mắt hoàng thượng, hôm nay nàng vốn đã gây ra sai lầm, với biểu hiện che chở của hoàng thượng vừa rồi, nàng đoán được hắn đã biết rõ mọi chuyện, hắn không cảm thấy nàng lỗ mãng mà ngược lại còn vui vẻ là sao a?!

Hoàng thượng sau khi phân phó Lý An Nhiên xong đã lập tức nói muốn đi thăm Ngũ vương phi, Lý An Nhiên tất nhiên phải đi theo, cả đoàn người lập tức tiến vào nội điện Thọ Khang Cung, với thân phận của hoàng thượng và Ngũ vương phi, đương nhiên không thể trực tiếp gặp mặt nói chuyện thăm hỏi, thứ nhất là vì ngại long thể của hoàng thượng, thứ hai là lễ tiết nam nữ, cho nên nói là thăm hỏi nhưng trong phòng ngồi đầy người, cách một cái bình phong nói chuyện thông qua cung nhân, chỉ hỏi thăm vài câu, làm tròn lễ tiết hoàng thượng lập tức rời đi, Lý An Nhiên cũng thuận thế hồi cung.

Bước ra khỏi Thọ Khang Cung, Lý An Nhiên thở ra một hơi, tuy nhiên trong lòng vẫn không thể khôn gsầu lo, nàng thầm than, ngày tháng bình yên ngư ông đắc lợi của nàng sợ là không còn rồi.

Đúng như Lý An Nhiên dự đoán, tối hôm đó, Tô thái hậu và Diên ma ma mật đàm trong tẩm cung.

"Hiền phi này quả là lợi hại, hôm nay nhìn thái độ che chở của hoàng thượng, ai gia liền biết thời gian qua ai gia đã quá sơ xuất, vẫn luôn chủ quan không chú ý nhiều đến nàng ta, hiện tại giật mình nhìn lại, nàng ta đã là Hiền phi được sắc phong đường đường chính chính, bên người có hẳn một hoàng tử thân sinh và hai dưỡng tử, nếu để nàng ta và ba hoàng tử kia tiếp tục lớn mạnh lên, tương lai nhất định là một đại họa."

Tô thái hậu vừa nói vừa thở dài tiếc hận, Diên ma ma nghe vậy, lập tức an ủi.

"Chuyện này cũng không thể trách thái hậu nương nương, trước đây mỗi khi Hiền phi được tấn phong hay khi được nhận nuôi hai vị điện hạ đều có yếu tố bên ngoài tác động, khiến chúng ta cảm thấy nàng được vinh sủng không phải vì hoàng thượng thật sự sủng ái nàng mà đều vì để chống đối Tô gia, khôngmuốn thế lực Tô gia quá lớn mạnh, hơn nữa sủng ái của hoàng thượng vốn sẽ vơi dần theo thời gian, đợi khi tuyển tú, hoàng thượng sủng ái tân nhân, nàng không còn hoàng thượng che chở, lúc đó chúng ta xuống tay mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, tính toán ban đầu của thái hậu vốn dĩ không sai."

Tô thái hậu nghe vậy, siết chặt nắm tay, hừ lạnh nói.

"Ngươi không cần an ủi ai gia, chuyện lần này ai gia quả thật không thể lường trước, tuy nhiên lúc trước không ra tay, hiện tại diệt trừ nàng ta cùng ba hoàng tử kia cũng không muộn, đợi trận chiến với lão thái bà Từ Ninh lần này qua đi, chúng ta sẽ bắt tay đối phó Hiền phi, sau đó tạo chứng cứ giả đổ lên Thục phi, ân oán của chúng ta với Liễu gia chuyện Thục Oanh cũng nên trả đủ, thuận tiện giải quyết luôn tứ hoàng tử, đến lúc đó chỉ cần triệt hạ được Triệu gia, giang sơn Nam Tề làm sao có thể thoát khỏi tay Minh Nhi được."

Diên ma ma nghe Tô thái hậu âm trầm nói như vậy không khỏi cảm thấy lạnh gáy, mấy năm gần đây Tô thái hậu có dấu hiệu lão ngược, tính cách càng ngày càng trẻ con, Diên ma ma không ngờ đi kèm với tính cách biến hóa đó chính là mức độ lạnh lùng nhẫn tâm cũng tăng theo, sâu trong lòng Diên ma mac ũng cảm thấy có điểm do dự, vô cùng muốn nói với Tô thái hậu rằng, Hiền phi Thục phi thì cũng thôi đi, nhưng còn bốn vị hoàng tử kia thì như thế nào cũng là cháu ruột của Tô thái hậu, bà thật sự có thể nhẫn tâm đến mức đó sao?

Dù trong lòng muốn nói như thế nhưng Diên ma ma hầu hạ Tô thái hậu nhiều năm, trong lòng biết rõ tính cách Tô thái hậu, vì mạng sống của mình, bà ta chỉ có thể im lặng không dám lên tiếng.

(Bù đắp tuần trước không đăng chương mới, chương này đặc biệt dài, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình.)