Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Trường Hậu Cung

Chương 108: Thân sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh Phụng Cung.

"Cung tiễn hoàng thượng."

Hoàng thượng một thân minh hoàng sắc mặt bình thản rời khỏi Linh Phụng Cung, trong tẩm thất sắc mặt hoàng hậu vô cùng khó coi, Tín ma ma ở một bên vỗ lưng thuận khí cho hoàng hậu.

Sắc mặt hoàng hậu có vẻ tái nhợt, đôi môi mím đến trắng bệch, một lúc sau mới thở ra được một hơi, sau đó lập tức giận dữ đẩy Tín ma ma bên cạnh ra.

"Tất cả là do ngươi."

Tín ma ma bị dọa sợ hãi, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, hoàng hậu tức giận thở dồn dập.

"Chỉ là một ả tiện nô mà thôi, không có nàng ta bổn cung có thể tìm kẻ khác đến hầu hạ, là do ngươi nhất quyết muốn giữ nàng ta lại, hiện tại thì tốt, hoàng thượng ám chỉ bổn cung vô tình bạc nghĩa, trong lòng có khúc mắc với bổn cung, đều do ngươi hại..."

Tín ma ma bị hoàng hậu trút giận chỉ có thể cúi đầukhông dám nói gì, trong lòng lại cảm thấy có chút uất nghẹn, người muốn giữ Thu cô cô lại chính là hoàng hậu, bà chỉ hiến kế giúp hoàng hậu mà thôi, khi sảy ra chuyện hoàng hậu lại trút giận lên người bà, Tín ma ma chính là nhũ mẫu của hoàng hậu, bà luôn yêu thương hoàng hậu như nữ nhi ruột của mình, hiện tại bị hoàng hậu mang ra trút giận, Tín ma ma không khỏi cảm thấy thương tâm.

Trong lúc Linh Phụng Cung không khí căng thẳng, Thọ Khang Cung cũng chẳng thể yên bình.

"Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho Đường Nhi..."

Ngũ vương phi sắc mặt thảm đạm, vô cùng suy yếu nằm trên giường, nước mắt rơi như mưa nhìn Tô thái hậu, từ sau khi bị sảy thai ở Linh Phụng Cung, tình trạng vô cùng nguy hiểm, Tô thái hậu nóng ruột nóng gan trực tiếp đưa Ngũ vương phi vào Thọ Khang Cung, ra lệnh cho thái y cứu chữa, sau ba ngày khẩn trương cuối cùng giữ được tính mạng cho Ngũ vương phi, tuy nhiên cái thai tất nhiên đã mất, thậm chí thân thể của Ngũ vương phị đã bị thương tổn nghiêm trọng, về sau chẳng những không thể mang thai được mà còn thường xuyên phải uống thuốc điều dưỡng, không bao giờ có thể khỏe mạnh được như lúc trước.

Tô thái hậu nhìn cháu gái kiêm con dâu của mình có kết cục bi thảm như vậy, tức giận đến xanh cả mặt, nước mắt không kềm được cũng rơi xuống.

"Đường Nhi yên tâm, mẫu hậu nhất định đòi lại công đạo cho ngươi."

Ngũ vương gia đứng bên cạnh nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nắm tay trong tay áo xiết đến trắng bệch, ngay lúc này, có thái giám vào bẩm báo, hoàng thượng truyền hắn đến Minh Long điện, Ngũ vương gia hít sâu một hơi, bình ổn lại tức giận trong lòng nhanh chóng rời đi.

Tô thái hậu nhìn theo bóng lưng Ngũ vương gia cho đến khi khuất dạng, trong mắt có một tia cảm tình kỳ dị không ai hiểu, sau đó Tô thái hậu quay đầu lại nhìn ngũ vương phi suy yếu nằm trên giường, trong lòng nộ hỏa không thể tiêu trừ, lập tức quay đầu hỏi Diên ma ma.

"Nói cho ai gia biết, điều tra ra sao rồi, là ai? Là kẻ nào dám cả gan hãm hại tôn nhi của ai gia?"

"Thái hậu bớt giận."

Đám cung nhân Thọ Khang Cung thấy thái hậu nổi trận lôi đình lập tức quỳ xuống, Tô thái hậu càng tức, quăng ly trà đang cầm trên tay xuống đất.

"Bớt giận? Ai gia sao có thể bớt giận chứ? Tôn nhi của ai gia đã không còn, Đường Nhi lại ra nông nổi này, ai gial àm sao có thể không đau lòng? Là ai đang điều tra, gọi người đó đến gặp ai gia?"

Ngũ vương phi nhìn tình hình, lập tức suy yếu khuyên nhủ:

"Mẫu hậu xin bớt giận, cẩn thận phụng thể."

Tô thái hậu vừa nghe liền quay đầu từ ái vỗ vỗ mu bàn tay của Ngũ vương phi.

"Đường Nhi không cần lo lắng cho ai gia, còn chưa làm cho bọn chúng đền tội, ai gia sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện được."

Nói xong Tô thái hậu lại quay sang Diên ma ma.

"Nghe nói hiện tại người chưởng quản hậu cung là Hiền phi đúng không? Gọi nàng ta đến gặp ai gia."

"Lão nô tuân lệnh, để lão nô cho người mời Hiền phi nương nương đến cho thái hậu nương nương hỏi chuyện."

"Mau đi."

Tô thái hậu âm trầm sắc mặt phất phất tay, Diên ma ma lập tức tuân lệnh lui ra

.........

Thư phòng trong Minh Long điện, hoàng đế - Tiêu Hàn vừa từ Linh Phụng Cung trở lại liền trực tiếp truyền gọi Ngũ vương gia - Tiêu Chiến đến.

"Thần đệ tham kiến hoàng thượng!"

Tiêu Hàn nhìn thân đệ đệ của hắn quỳ bên dưới, trong mắt lóe qua một tia phức tạp nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, chỉ bình thản nói:

"Hoàng đệ không cần đa lễ, mau đứng lên đi."

Tiêu Chiến nghe vậy liền đứng lên ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, vẻ mặt của hắn tuy vẫn bình tĩnh như thường nhưng ánh mắt sắc bén của hắn đã tiết lộ nội tâm tràng ngập lửa giận không chỗ phát tiết, Tiêu Hàn cố tình làm như không nhìn thấy ánh mắt cố gắng áp chế phẫn nộ của Tiêu Chiến, nhẹ giọng thở dài rồi nói:

"Tình hình thân thể của Ngũ vương phi trẫm đã nghe qua, chuyện xảy ra ở Linh Phụng Cung, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho đệ một cái công đạo."

Tiêu Chiến vừa nghe, nắm tay bất giác xiết chặt, hắn hít sâu một hơi mới khàn khàn lên tiếng.

"Chuyện lần này liên quan trọng đại, có người muốn ám hại hoàng hậu nương nương, thần đệ cho rằng vô cùng không đơn giản, xin hoàng huynh giao lại chuyện điều tra cho thần đệ, thần đệ nhất định điều tra rõ ràng, quyết tìm ra hung thủ thật sự."

Khi nói đến bốn chữ "hung thủ thật sự", giọng nói khàn khàn của Tiêu Chiến càng thêm âm trầm, tuy không nói rõ ra, nhưng Tiêu Hàn vẫn hiểu được bốn chữ "hung thủ thật sự" của Tiêu Chiến là nhắm đến ai, Tiêu Hàn nhất thời im lặng không nói, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Tiêu Hàn, ánhmắt sắc bén rõ ràng ý định không muốn nhượng bộ, Tiêu Hàn ngồi trên long án, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến vẫn với bộ dạng bình thản như không, nhưng ánh mắt độ tnhiên phát ra khí lạnh cùng với cái vẻ cười như không cười của hắn lại không hề bình thường chút nào.

"Ngũ hoàng đệ, ngươi là không tin tưởng lời nói của trẫm sao?"

Giọng nói bình thản nhưng bá khí mười phần, áp lực đột nhiên bao phủ cả đại điện, đám cung nhân lập tức như con rùa thục vào mai, cúi đầu bất động không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Tiêu Chiến đứng mũi chịu sào thế nhưng hắn vẫn kiên quyết chịu đựng, hơi cúi thấp đầu chấp tay nói:

"Sắp đến hoàng huynh phải đi Hành Sơn tế trời, triều chính công vụ bận rộn, thần đệ chỉ muốn giúp hoàng huynh phân ưu."

Tiêu Hàn khẽ nhướn mày, nụ cười trên mặt có một tia châm chọc.

"Phải vậy không?"

Tiêu Chiến bị nụ cười của hắn chọc cho gân xanh trên trán nổi cả lên nhưng cũng không dám nói thêm nữa, Tiêu Hàn thấy bộ dạng ẩn nhẫn của Tiêu Chiến, trong lòng thỏa mãn, cuối cùng nói:

"Được rồi, trẫm biết hoàng đệ đau lòng thê nhi, nếu đệ đã muốn đích thân tra hỏi, vậy trẫm giao chuyện này cho đệ."

Tiêu Chiến nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên.

"Tạ ơn hoàng thượng."

"Được rồi, đệ lui ra đi."

Tiêu Hàn làm ra vẻ mệt mỏi phất tay, Tiêu Chiến ngẩng đầu quan sát thần sắc của hắn một chút, sau đó liền cung kính lui ra, nhưng mới vừa quay lưng đột nhiên nghe Tiêu Hàn từ phía sau nói:

"Sắp tới trẫm phải đi tế trời, hoàng đệ cũng đi tùy giá, đệ nên đi thăm hỏi mẫu hậu Từ Ninh Cung một chút, dù sao cũng là mẫu hậu của chúng ta, đệ không thể quên."

Ngũ vương gia vừa nghe vậy, nắm tay xiết càng chặt, hắn cắn răng hít sâu một hơi rồi mới nói:

"Hoàng huynh nói phải, cũng lâu rồi đệ không đến thăm mẫu hậu Từ Ninh Cung, chờ đệ chuẩn bị một chút lễ vật nho nhỏ cho mẫu hậu xong, đệ nhất định đến..."

Nói đến đó, ngũ vương gia đột nhiên quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng Tiêu Hàn.

"Đệ biết hoàng huynh chính vụ bận rộn, nhưng cũng nên thường xuyên đến thăm mẫu hậu Thọ Khang Cung, dù sao chính người mới là thân sinh mẫu của chúng ta, huynh cũng đừng quên."

Tiêu Hàn nghe vậy cười khẽ một tiếng, gật đầu ra vẻ đồng tình.

"Hoàng đệ nói rất phải, trẫm vừa định đi thăm mẫu hậu đây, vừa tiện đến xem vương phi của đệ..."

Tiêu Hàn nói đến đó đột nhiên thở dài cảm khái.

"Chỉ tiếc cho đứa nhỏ kia, một nam hài đã thành hình lại cư nhiên mất đi như thế, hoàng đệ, ngươi cũng đừng quá thương tâm."

Ngũ vương gia cảm thấy lửa giận trong l*иg ngực sắp không kềm được, sắc mặt biến tái, cuối đầu hành lễ một cái, không muốn tiếp tục chần chờ, vội vàng rời đi, Tiêu Hàn nhìn theo bóng lưng cứng nhắc của Tiêu Chiến, nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt cũng biến thành lạnh nhạt,chỉ nghe hắn lẩm bẩm mấy câu trong miệng:

"Thân sinh ư, thật đáng thương."

Tiêu Hàn chỉ lẩm bẩm như vậy rồi lại không nói gì thêm,đến lúc này Lưu công công mới tiến lên đổi trà cho hắn, không kềm được hỏi:

"Hoàng thượng, vậy hiện tại chúng ta bãi giá đến Thọ Khang Cung sao?"

"Đương nhiên phải đến, mẫu hậu đang thương tâm, trẫm thân là nhi tử, sao có thể không đến an ủi."

Vẻ âm trầm trên mặt Tiêu Hàn biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt bình thản thường ngày.
« Chương TrướcChương Tiếp »