Thiên Cảnh đế ngự giá thân chinh trở về đã phải vào triều sớm, sau khi ứng phó với mấy lão thần xong liền cởi bỏ long bào rườm rà, mặc thường phục thoải mái vội vã đi về hướng Tuyên Đức Điện.
Sắc trời u ám giống như khuôn mặt của Thiên Cảnh đế.
Thái giám phía sau phải chạy mới theo kịp bước chân hắn, nhưng gã không dám lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh đến mức gần như đông cứng lại.
Sắp đến Tuyên Đức Điện, Thiên Cảnh đế không cho bất kỳ ai thông báo, ngược lại còn bắt họ đứng hết ở ngoài.
Hắn tiến từng bước từng bước vào đến bên trong.
Suốt quãng đường hắn đi đều không chạm mặt bất kỳ ai, xem ra người đó đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Nghĩ đến hôm nay phải ngửa bài, trong lòng Thiên Cảnh đế lúc thì lạnh lẽo, lúc thì bốc hỏa, phức tạp đến độ khó có thể diễn đạt, nhưng biểu cảm của hắn vẫn thâm trầm, bình tĩnh.
Đi một mạch đến thư phòng, đẩy cửa vào, Thiên Cảnh đế xoay người đóng cửa lại. Sau đó đưa lưng về phía cửa, như sợ người bên trong bỏ trốn.
Trong thư phòng, một nam nhân mặc thường phục màu trắng như trăng đang đứng trước cửa sổ, lật giở một cuốn sách cổ đã ngả vàng.
Nghe thấy tiếng động, khóe môi nam nhân nhếch lên như vầng trăng khuyết, y đặt quyển sách xuống, sau khi nhìn thấy hắn, khóe môi vui mừng mở rộng, “Đến rồi à?”
Khi y nói xong ba từ này, ngoài trời đột nhiên đổ mưa như trút nước.
Sắc trời càng ngày càng tối, nhưng hình như nụ cười của người này càng lúc càng sáng.
Ánh mắt Thiên Cảnh đế tham lam nhìn khuôn mặt tươi cười của người này.
Bởi vì người này bình thường sẽ không cười tươi như vậy...
Người này là hoàng huynh của hắn, cũng là Nhϊếp chính vương làm điên đảo Đại Huyền, chỉ một cái nhướng mày của y cũng khiến triều thần run sợ.
Nhưng thực tế người này thân hình gầy yếu, nếu không lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, thoạt nhìn giống hệt thư sinh yếu ớt, nụ cười phát sáng như ngọc.
Cho nên y rất ít cười, bởi vì muốn hù dọa đám hồ ly kia, cũng bởi vì trong cuộc đời của y thật sự không có quá nhiều chuyện đáng để cười...
Thiên Cảnh đế nghĩ đến đây, kích động nhìn khuôn mặt của người này, hô hấp có chút không ổn định.
Nhưng một câu nói của người này đã kéo hắn trở lại, “Bệ hạ?”
“Đừng gọi ta như vậy!” Thiên Cảnh đế đột nhiên nổi giận, “Giữa ta và huynh, tại sao lại dùng cách xưng hô như vậy?!”
Cũng may hắn rất nhanh phản ứng kịp liền nén lửa giận, “Hoàng huynh, không phải đã hứa sau khi ta chấp chính, chúng ta sẽ cùng nhau trị quốc, cai quản giang sơn, vĩnh kết đồng tâm... Tại sao lại muốn rời đi?”
Hai người nương tựa vào nhau, không dễ gì mới trưởng thành, có được địa vị và quyền lực như ngày hôm nay. Họ chiến đấu với gian phi muốn đoạt mạng mình, vùng vẫy với đám triều thần ủng hộ hoàng tử khác, thoát khỏi móng vuốt của đám quái vật muốn nuốt chửng họ...
Khi đó biết bao gian nan, hậu cung rối ren, tiền triều sóng to gió lớn... Mỗi bước đi của họ đều run sợ, nhưng vì sự tồn tại của đối phương mà cẩn thận từng chút một.
Nhưng họ cũng không dám quá thân thiết, không dám để người khác phát hiện họ là một, họ căng thẳng nhẫn nhịn... cuối cùng mới có thể lộ ra đôi cánh của mình.
Kỳ thật hai người họ đều không thích tranh đoạt quyền thế, nhưng dưới tình huống không tranh thì chết, không tranh sẽ phải vĩnh biệt đối phương.
Vì vậy, họ lao vào cuộc chiến đó...
Bản thân vì binh quyền mà vào sinh ra tử, trong khi hoàng huynh ở lại triều đình tranh quyền đoạt lợi.
Bởi vì nếu không có binh quyền, hắn không thể bảo vệ hoàng huynh dưới đôi cánh của mình.
Bởi vì không có quyền lực, bản thân ở chiến trường rất có thể sẽ bị ám sát bất cứ lúc nào.
Họ đã từng hết lòng nghĩ về nhau như vậy.
Cho nên sau này hắn trở thành đại tướng quân danh tiếng thiên hạ, hoàng huynh cũng trở thành Nhϊếp chính vương quyền uy vô hạn...
Rồi sau đó... hắn cuối cùng cũng lên ngôi, nhưng phụ thân của hắn để lại cho hắn một sơn hà rách nát cùng một đám gian thần xu nịnh.
Loạn trong giặc ngoài nhiều vô kể, hắn chỉ có thể tiếp tục chống địch ngoài, còn hoàng huynh ở lại ổn định trốn hậu phương.
Hai người tuy ít gặp nhưng lại vô cùng ăn ý, chân thành hợp tác, còn mượn vỏ bọc bất hòa để thay đối phương diệt trừ không ít hậu họa.
Đương nhiên, cũng có người thật sự ly gián bọn họ, nhưng giang sơn này dù có giao cho hoàng huynh thì đã sao.
Chỉ cần y muốn, ngay cả tính mạng này hắn cũng có thể cho.
Hắn muốn giang sơn này, chẳng phải là vì hoàng huynh của hắn sao!
Thiên Cảnh đế hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ khó khăn lắm mới giải quyết được hết chướng ngại vật, tại sao người này... có thể dâng tấu muốn được phong đất rời đi!
Không! Hắn tuyệt đối không cho phép!
Thiên Cảnh đế vốn tưởng chỉ cần mình bày tỏ tình cảm mãnh liệt, ít nhiều đối phương sẽ đáp lại một chút.
Nhưng người này trầm mặc một hồi, sau đó tựa như không nhịn được nữa mới nói, “Sau này... bệ hạ hãy chăm chỉ theo đại học sĩ nghiên cứu văn sử.”
Từ “vĩnh kết đồng tâm” kia thật sự không phải dùng như vậy.
Nhưng đối phương còn trẻ đã xuất chinh, đích thực kiến thức còn ít... nên ngốc... khụ, nên dùng sai cũng bình thường.
Hơn nữa hiện tại rõ ràng không phải lúc nói cái này, vì vậy Kỳ Hòa Tu cố gắng nuốt xuống những lời sau đó, đổi thành đoạn văn y đã chuẩn bị sẵn để thuyết phục đối phương, “Chưa từng có quy định như vậy.”
Sau khi hoàng đế lên ngôi, các huynh đệ khác nhất định phải phong đất, không được lưu lại trong triều.
Bởi vì hoàn cảnh đặc biệt, nên y đã xem như phá vỡ quy định rồi.
Bây giờ Thiên Cảnh đế thân chinh trở về, y không thể tiếp tục làm ngoại lệ nữa, huống chi là...
Nghĩ đến đây, y liền cắt ngang suy nghĩ nhớp nháp của mình, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh để nói, “Huống chi ta là Nhϊếp chính vương dưới một người, trên vạn người. Nếu ta không đi có lẽ sẽ vì tham vọng mà làm ra thứ gì đó... Cho dù ta không làm, cũng luôn có kẻ khuyến khích ta, điều này sẽ bất lợi với bệ hạ!”
Y vừa dứt lời, Thiên Cảnh đế liền lộ ra nụ cười nham hiểm, “Quy định?”
Thiên Cảnh đế từng bước tiến lại gần người kia, “Nếu tuân theo quy định, người ngồi trên vị trí này là hoàng huynh mới đúng? Sao đến lượt ta. Tại sao hoàng huynh muốn nhường vị trí này cho ta? Nếu hoàng huynh đảm nhận vị trí này, bất luận huynh có đuổi thế nào, ta sẽ không rời hoàng huynh nửa bước!”
Kỳ Hòa Tu nghe những lời bày tỏ trắng trợn của đối phương liền bị đối phương ép phải lùi lại từng bước...
Sau vài bước, tấm lưng gầy gò của y chạm vào tường, không thể lùi tiếp được nữa.
Nhưng Thiên Cảnh đế vẫn tiến lên...
“Không... Không... Ta...” Kỳ Hòa Tu mất đi vẻ quyết đoán ngày xưa, y lắp bắp vươn tay muốn ngăn cản Thiên Cảnh đế lại gần.
Nhưng khi chạm vào cơ ngực săn chắc của đối phương, ngón tay trắng nõn như ngọc của y lại rụt về như bị bỏng.
Thấy vậy, Thiên Cảnh đế liền cười lớn, “Dưới một người? Lời này rất có ý tứ, nhưng không biết hoàng huynh lúc nào mới biến nó thành sự thật.”
Kỳ Hòa Tu nghe lời hắn nói mà nghẹt thở.
Y theo bản năng cảm nhận những lời này chẳng phải thứ tốt đẹp, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Còn đối phương vẫn nhìn chằm chằm y, y muốn rời mắt đi lại bị đối phương kẹp chặt hàm, căn bản không thể động đậy...
Rất lâu, Kỳ Hòa Tu mới cắn răng mở miệng, “Bệ hạ lo lắng sau khi phong đất cho bổn vương xong, bổn vương sẽ không nghe lời?”
Thiên Cảnh đế nghe xong, trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, vì vậy thanh âm cũng lạnh lẽo, “Đúng vậy, bất luận hoàng huynh ở đâu, ta đều không yên tâm.”