Từ khi Thiên Cảnh đế đăng cơ chưa từng tự mình chấp chính mà trực tiếp ngự giá thân chinh, sau khi dẹp sạch giặc ngoài liền quay về kinh thành.
Các triều thần xôn xao bàn tán việc Nhϊếp chính vương đang chấp chính bỗng nhiên muốn dâng tấu xin được phong đất rời kinh, phải chăng là đang âm mưu lùi một bước để tiến hai bước?
Khi cục diện thật sự bị phá vỡ, mọi người sẽ ủng hộ Hoàng đế chính nghĩa hay Nhϊếp chính vương trí tuệ hơn người?
Tuy chính thống rất quan trọng, nhưng luôn cảm thấy Nhϊếp chính vương có cơ hội thắng cao hơn.
Không ai biết rằng, Nhϊếp chính vương quỷ kế đa đoan lại bị sát thần bất khả chiến bại đè trên giường, chỉ biết rêи ɾỉ không nói nên lời.
Thiên Cảnh đế đâm vào nhụy hoa của người đó, ngón tay khẽ vuốt nhũ hoa trước ngực y...
Hắn tiến vào càng lúc càng sâu, nhào nặn càng lúc càng mạnh, nhưng thanh âm lại mang theo ý trêu chọc, “Muốn đi? Ngoài ta ra, ai có thể khiến hoàng huynh sướиɠ như vậy, cơ thể này có thể bỏ được ta sao?”
Một bàn tay hồng hào tát vào mặt hắn, “Câm... câm miệng!”
Nhϊếp chính vương nhắm mắt lại quay mặt đi, lông mi khẽ run, thân thể vì va chạm mà nói năng không rõ ràng, “Có... có thời gian nói chuyện không bằng dùng thêm chút sức...”
Vì vậy, trên giường tràn ngập âm thanh rêи ɾỉ mơ hồ cùng tiếng nước khiến người ta xấu hổ.
Còn về cuộc chiến trong tưởng tượng của triều thần... được đổi thành chiến trường khác, mà người chiến thắng trong mắt họ lại thua đến mềm nhũn chân tay.