Chương 8

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Dịch rời nhà đi đến quân bộ.

Kỷ Nhiên cũng dậy phi thường sớm, trước tiên để quản gia đưa hắn ta về nhà, lấy cỗ cơ giáp được sử dụng để huấn luyện trước đó ra bảo dưỡng một phen, sau đó lái chiếc xe phiên bản giới hạn cực ngầu trở lại Thẩm gia.

Thời điểm hắn ta đến, Thẩm gia vừa mới dọn xong bữa sáng.

Mẹ Thẩm mặt đầy ý cười mời đối phương ăn cơm. Kỷ Nhiên lễ phép gọi một tiếng 'dì', sau đó không chút khách khí dời ghế ngồi đến bên cạnh Thẩm Ngôn.

Sắc mặt mẹ Thẩm tức khắc cứng lại vài phần.

Bà vốn định để Alpha này ngồi bên cạnh Thẩm An, thậm chí còn đặc biệt để lại chỗ trống. Cũng không biết đối phương thật sự không nhìn thấy hay là giả ngu, hoàn toàn không để ý đến ý muốn của bà, cứ khăng khăng phải ngồi cạnh Thẩm Ngôn, điều này khiến bà cảm thấy phi thường khó chịu.

Cố tình bà cho dù có bất mãn cũng không thể biểu lộ ra bên ngoài, ngược lại còn phải giương gương mặt tươi cười với đối phương, dù sao thì xếp hạng của Kỷ gia ở Thủ đô Tinh loại cũng cao hơn nhiều so với Thẩm gia.

Mà Thẩm An vẫn luôn cúi đầu thưởng thức thức ăn trong đĩa, không ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ lấy một cái.

Chỉ là ngón tay cầm dao nĩa của cậu ta đã trở nên trắng bệch, vừa nhìn liền biết đã dùng một lực rất lớn, có thể thấy được trong lòng cậu ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Kỷ Nhiên không ngờ có người có thể dùng cơm đến cảnh đẹp ý vui như vậy.

Ngón tay mảnh khảnh của Omega cầm lấy dao ăn, hàng mi thật dài chiếu xuống dưới mắt tạo thành một mảnh bóng nhỏ, ánh nắng ban mai chiếu lên làn da trắng như bạch ngọc, tạo nên một sắc thái nhu hòa. Ánh sáng và ảnh ảo trong đôi mắt đan xen lẫn nhau, tạo thành một bức họa cuộn tròn mỹ lệ.

Dao và đĩa ăn va chạm với nhau phát ra những âm thanh thanh thúy, đồ ăn được cắt thành những phần có kích thước bằng nhau đến từng li từng tí như được cẩn thận đo đạc bằng dụng cụ, làm người ta nhìn vào cảm thấy thập phần thỏa mãn.

Cứ nhìn như vậy, tâm tình của Alpha cũng thư thái đi rất nhiều.

Kết thúc bữa cơm, đĩa của Thẩm Ngôn phi thường sạch sẽ, mà Kỷ Nhiên lại không ăn được mấy miếng, chỉ lo nhìn đối phương ăn.

Khụ.

Khi người hầu đến thu dọn bộ đồ ăn, hắn ta mới thấp giọng ho khan một tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ.

Hành vi này thực sự rất bất lịch sự, nhìn chằm chằm vào ai đó khi đối phương đang dùng cơm, đối với một quý tộc đã học lễ nghi từ nhỏ quả thực là quá thất lễ.

Mặc dù Kỷ Nhiên da mặt đủ dày, nhưng trong lòng vẫn có chút xấu hổ.

Hắn ta trước giờ chưa từng như vậy, quả nhiên sắc đẹp làm người ta mê muội.

Lúc này, hệ thống trong đầu Thẩm Ngôn phẫn nộ rít gào: "Ký chủ, tên Alpha này quá không biết xấu hổ! Hắn cứ nhìn ngài đến nỗi nước miếng đều sắp chảy ra tới nơi rồi! Lát nữa khi đối chiến cơ giáp, ngài nhất định phải chăm sóc hắn ta thật tốt, đem hắn đánh đến răng rơi đầy đất!!"

Thẩm Ngôn thật không có để ý.

Từ khi còn nhỏ anh đã thu hút rất nhiều sự chú ý, cũng đã sớm quen với việc tầm mắt người khác luôn đặt trên người mình, điều này đối với anh từ lâu đã không còn ảnh hưởng gì.

Người hầu còn đang thu dọn, Kỷ Nhiên lấy ra một cái hộp nhỏ hình vuông trông phi thường quý giá.

Sau khi mở ra, bên trong có hai nút không gian hình tròn nhỏ cỡ đồng xu, được xâu thành hai mặt dây chuyền, một đỏ một xanh.

Kỷ Nhiên: "Đây là cơ giáp anh dùng để huấn luyện, màu đỏ là cơ giáp cấp 5, màu xanh là cấp 3. Em lấy chiếc màu đỏ đi, anh sẽ dùng chiếc còn lại để chỉ dẫn cho em."

Cơ giáp được phân chia thành 10 cấp độ. Các cấp từ 1-3, từ 3-5, từ 6-7, tương ứng với ba cấp bậc: thấp, trung, cao.

Từ cấp 8 trở lên được gọi chung là cấp R, là một mô hình tùy chỉnh cao cấp và không có giới hạn theo độ hiếm của vật liệu. Chi phí chế tạo một cỗ cơ giáp cấp R cơ bản đều cần dùng từ 1 tỷ tinh tệ trở lên, hơn nữa còn phải có sức mạnh tinh thần lực mạnh mẽ mới có thể điều khiển được, vì vậy người bình thường rất khó có thể điều khiển chúng.

“Cám ơn.” Thẩm Ngôn chân thành nói cảm ơn, cầm lấy mặt dây chuyền màu đỏ đeo vào cổ.

Cha Thẩm nhìn nút không gian trên cổ anh, mày lập tức cau lại thành chữ 川.

Thân là một Omega quý tộc, sao nó có thể làm một việc khác người như vậy? Quả thực là không biết cách cư xử!

Bất quá Kỷ Nhiên lại đang làm khách nên ông cũng không tiện nhiều lời, đành đợi đối phương đi rồi mới răn dạy đứa con trai ngỗ ngược này.

"Đúng rồi, trong nhà có sân huấn luyện cơ giáp không? Quản gia dẫn tôi tới đó đi." Thẩm Ngôn vuốt ve cơ giáp khó kiếm được, hận không thể đi huấn luyện ngay lập tức.

Lời này vừa nói ra, đám người hầu lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, sắc mặt của cha Thẩm mẹ Thẩm càng thêm khó coi.

Bọn họ sao có thể có sân huấn luyện cơ giáp?! Thứ đó chỉ có các gia tộc danh giá mới có.

Không chỉ cần diện tích sân khổng lồ mà còn phải trang bị các thiết bị công nghệ cao, cho dù tài sản của hai mươi Thẩm gia cộng vào cũng không đủ!

Đứa nhỏ này rốt cuộc có ý gì, không phải là đang cố ý giễu cợt bọn họ sao?

Cha Thẩm tức giận đến xanh mét mặt mày, liều mạng ho khan dữ dội, gần như không thể thở được.

Ông ngày thường rất chú trọng đến thể diện, mấy lời này giống như có vô số bàn tay tát vào mặt ông, khiến ông ở trước công chúng xuống đài không được. Thẩm Ngôn, sao nó dám?!

Thẩm An cũng sửng sốt.

Anh ta, sao anh ta dám dùng cách như vậy chọc giận cha?

Đây hoàn toàn là dẫm vào bãi mìn, không, này quả thực là điên cuồng nhảy Disco trên bãi mìn của Cha Thẩm.

Quản gia mồ hôi lạnh đầm đìa, há miệng căn bản không biết nên nói cái gì.

Lúc này ông ta nói cái gì đều không đúng, hận không thể tìm một khe đất rồi chui vào.

Cố tình Thẩm Ngôn lại lười quan tâm tâm tình bọn họ, nhìn biểu tình của bọn họ trong nháy mắt hiểu ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ồ, vậy không có a, thôi bỏ đi.

Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi ——

Những lời này liên tục lặp lại bên tai mọi người, không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ tựa hồ cảm thấy sự chán ghét trong lời nói của Omega?.

!!!

Đám người hầu không còn dám nhìn sắc mặt mấy người Thẩm gia nữa, tất cả đều cúi đầu như chim cút, đến thở mạnh cũng không dám.

Nếu không phải hiện tại không đúng lúc, Kỷ Nhiên quả thực rất muốn cười thành tiếng.

Hắn ta và Thẩm Dịch là bạn tốt của nhau, đối với phong cách của Thẩm gia ít nhất cũng có vài phần hiểu biết, nhưng với tư cách là khách, cho dù có muốn cũng không thể nói thêm cái gì.

Không nghĩ tới Thẩm Ngôn chỉ bằng một câu nói lại có thể khiến họ tức giận đến như vậy.

Làm sao lại có một Omega thú vị như vậy chứ? Thật là đáng yêu.

“…Đi thôi, chúng ta đến sân huấn luyện thực tế ảo.” Kỷ Nhiên chống tay lên môi che giấu nụ cười trên khóe môi, nhanh chóng kéo Thẩm Ngôn đi nhanh nhất có thể.

Nếu không, nhìn sắc mặc của cha Thẩm khó coi như vậy, phỏng chừng không bao lâu liền sẽ bùng nổ.

Quả nhiên, sau khi hắn ta rời đi, phòng khách lập tức là một mảnh hỗn độn, tất cả bộ đồ ăn đều rơi trên sàn đất, phản chiếu khuôn mặt tức muốn hộc máu của cha Thẩm.

*

Hai người đến phòng huấn luyện chuyên dụng của Thẩm Dịch, dùng quang não đăng nhập vào Tinh Võng, tiến vào chế độ hình chiếu thực tế ảo ba chiều của cơ giáp.

Một chùm tia sáng tự động rà quét toàn bộ cơ thể, ngay sau đó, các thông số cơ bản trên thân thể của họ và số liệu của cơ giáp được hiển thị trên màn hình.

Sau khi bấm xác nhận, Thẩm Ngôn cảm thấy mình đã đi tới một nơi có không gian rộng lớn, hoàn toàn giống với sân huấn luyện dưới mặt đất.

Đối với anh mà nói đây quả là mới lạ, dù sao, trước đây anh đều là huấn luyện trên mặt đất.

"Đây là sân huấn luyện mô phỏng trong Tinh Võng, phi thường thuận tiện. Bất quá, tuy rằng cảm quan được mô phỏng thập phần chân thực, nhưng độ chính xác so với huấn luyện dưới mặt đất nhất định có chênh lệch, lúc cần thiết vẫn nên đi câu lạc bộ cơ giáp chuyên nghiệp."

Kỷ Nhiên giải thích một chút, sau đó ấn vào nút không gian treo trên cổ mình.

Thẩm Ngôn cũng phóng cơ giáp ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, hai cỗ cơ giáp cao khoảng 16 mét xuất hiện trước mặt họ.

Chất liệu của cơ giáp màu đỏ rõ ràng là tốt hơn, thân hình thuôn dài, lớp vỏ bóng loáng đến có thể soi được mặt trên đó, toàn bộ cơ giáp trông giống như một ngọn lửa đang bốc cháy, oai phong lẫm liệt.

"Nó tên là 'Viêm', nó đã ở bên anh ba năm rồi." Trong mắt Kỷ Nhiên hiện lên vẻ hoài niệm:"Nhớ năm đó, anh đã dùng nó để giành giải nhất trong cuộc thi Internet Mech...."

Thẩm Ngôn hơi nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe. Anh vẫn luôn có một sự nhiệt tình vượt mức bình thường đối với cơ giáp.

Kỷ Nhiên một bên giảng một bên dùng dư quang liếc nhìn biểu cảm của Omega, thấy anh nghiêm túc lắng nghe, hàng mi dài rung rinh như cánh bướm, nhất thời trong lòng cảm thấy an tâm.

Sau khi thao thao bất tuyệt xong, Alpha liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, cố gắng tìm kiếm một tia ngưỡng mộ hoặc sùng bái từ đôi mắt màu tím xinh đẹp kia, nhưng lại không tìm được, không khỏi có chút khó hiểu cùng buồn bực.

Không nên như vậy a.

Bình thường khi hắn ta kể những chiến công hiển hách này cho các Omega khác nghe, bọn họ đều sẽ dùng ánh mắt vạn phần sùng bái thậm chí khuynh mộ mà nhìn hắn ta, Thẩm Ngôn tại sao một chút phản ứng cũng không có?

(khuynh mộ: bái phục, ngưỡng mộ)

Bất quá nghĩ đến đối phương lại không phải là một Omega bình thường, hắn lại bình tĩnh trở lại.

Cả hai tiến vào khoang điều khiển của cơ giáp 'Viêm'.

Bảng điều khiển được chia thành hai khu vực thao tác cảm ứng trái và phải, bên trên dày đặc các nút điều chỉnh, ngoài ra còn có một cặp tay cầm vận hành có thể quay 360 độ.

"Cơ giáp 'Viêm' là một cơ giáp trung cấp, độ khó vận hành của nó trên mức trung bình, vừa mới bắt đầu điều khiển sẽ tương đối khó khăn." Kỷ Nhiên giới thiệu, "Nhưng không sao, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với 24 thao tác cơ bản, đây là kỹ năng chung của tất cả các cơ giáp. Còn 36 tổ hợp kỹ năng và các phím hiệu ứng đặc biệt, chúng ta sẽ tìm hiểu về chúng sau"

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Kỷ Nhiên trong lòng hiểu rõ, ‘ về sau ’ có thể là rất xa.

Thời điểm mới bắt đầu học cơ giáp, hắn ta đã mất nửa năm để luyện tập các thao tác cơ bản, mỗi ngày luyện tập hơn 8 giờ, cho dù như vậy cũng không thể bảo đảm hắn ta trong chiến đấu sẽ vận dụng phi thường thành thục.

Mà Thẩm Ngôn lại là một Omega gầy yếu, tố chất thân thể cùng tinh lực kém xa Alpha, có thể kiên trì hay không mới là vấn đề. Có khả năng cao sẽ phát sốt trong ba phút, giống như những Omega trước đó quấn lấy hắn ta một hai đòi thử cơ giáp, trong vòng hai ngày liền từ bỏ.

“Ân.” Thẩm Ngôn nhìn thoáng qua khu vực thao tác, cơ hồ trong nháy mắt ghi nhớ hết thảy nút điều chỉnh, âm thầm so sánh với cơ giáp của chính mình.

Từ những bộ phận cơ bản, chúng ít nhiều giống nhau. Về phần những thứ khác, còn cần phải xác nhận, dù sao hệ thống thao tác của cơ giáp tương đối đơn giản, độ tham khảo cũng không nhiều lắm.

Đầu ngón tay của Thẩm Ngôn lướt qua màn hình, trước mắt đột nhiên hiện lên một vài đoạn ký ức.

Anh nhớ rõ cơ giáp đầu tiên mà mình sở hữu là loại cấp R, có 156 nút thao tác, thiết kế phức tạp như vậy căn bản là quá khó đối với một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Nhưng nguyên soái nói rằng anh không phải là người bình thường, anh là thiên tài duy nhất có tinh thần lực cấp SSS, cần phải kí©h thí©ɧ tiềm năng từ khi còn nhỏ.

Sau này xảy ra chuyện gì ——

Ký ức Thẩm Ngôn đã không còn nhiều lắm.

Tóm lại, hóa ra Nguyên soái đã đúng.

Năm mười hai tuổi, anh đã có thể thuần thục điều khiển một cỗ cơ giáp cấp R tiến hành chiến đấu, cho dù đối chiến với sĩ quan cấp cao cũng không rơi vào thế hạ phong, ba năm sau đó càng có ít đối thủ.

Từ năm mười hai tuổi trở đi, cơ giáp của anh cứ cách hai năm sẽ tiến hành thăng cấp một lần, lúc ban đầu là 156 nút thao tác cuối cùng tăng lên đến 218 nút, nhiều hơn cơ giáp này gấp 3 lần.

"Tiểu Ngôn, để anh biểu diễn thao tác cơ bản trước. Em ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh nhớ tự bảo vệ mình, lát nữa sẽ có chút kí©h thí©ɧ nga."

Kỷ Nhiên cười rạng rỡ với Thẩm Ngôn, đây là cơ hội để hắn ta thể hiện, nhất định không được bỏ lỡ.

Alpha một tay chống vào bảng điều khiển chính, đường cong cánh tay bởi vì dùng sức mà hiện ra độ cung rõ ràng, đôi chân dài bước nhẹ vào ghế lái, động tác tiêu sái uyển chuyển.

Ngồi vào ghế lái, hắn ta thay đổi biểu tình cà lơ phất phơ ngày thường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Lưng thẳng tắp, quai hàm hơi rụt lại, ánh mắt sắc bén, từ góc độ của Thẩm Ngôn có thể nhìn thấy sườn mặt soái khí kiên nghị của đối phương.

Phong thái điềm tĩnh hoàn toàn khác với thường ngày, biểu tình nghiêm túc và chuyên chú, Alpha này đặc biệt thu hút, đủ để khiến tất cả các Omega phải chú ý.

Ngón tay của Kỷ Nhiên không ngừng di chuyển trên màn hình điều khiển, khoảng cách mỗi lần di chuyển đều được tính toán không thừa không thiếu.

Tốc độ điều khiển cơ giáp của hắn ta không nhanh không chậm, theo một loạt mệnh lệnh, cơ giáp màu đỏ như một ngọn lửa nhảy lên, quay, di chuyển. Rõ ràng là một cỗ máy hạng nặng cao hơn mười mét nhưng từng động tác lại toát ra sự nhẹ nhàng cùng linh động.

Đương nhiên đây là thao tác tiêu chuẩn đối với những người chiêm ngưỡng ở bên ngoài. Còn ở bên trong cơ giáp, những người trong khoang điều khiển đang trải qua những hành động giống hệt như cỗ máy, nhảy, di chuyển và đặc biệt là lộn nhào. Đôi khi có cảm giác trời đất quay cuồng do mất cân bằng trọng lực rất thú vị.

Đối với Omega lần đầu tiên trực tiếp trải nghiệm loại cảm giác này mà nói, không thể nói không kí©h thí©ɧ, kích động kêu gào cũng là chuyện bình thường.

Đáng tiếc Thẩm Ngôn đã quen thuộc từ lâu, một chút biểu cảm cũng không có biến hóa, thậm chí còn cảm thấy... có chút nhàm chán.

Kỷ Nhiên biểu diễn 24 động tác cơ bản hai lần.

Tốc độ của lần thứ hai nhanh hơn đáng kể, các đầu ngón tay giống như đang nhảy múa trên các nốt nhạc.

Cuối cùng, hắn ta thực hiện một tổ hợp động tác yêu cầu kỹ thuật cao.

Cơ giáp màu đỏ bay vυ"t lên trời, trong không trung thực hiện dịch chuyển tốc độ cao hình chữ Z. Cơ giáp đi đến đâu cũng chỉ có những tàn ảnh, chiếu vào con ngươi trong suốt của Omega, giống như đám mây cháy trên bầu trời.

Trong ánh lửa huy hoàng, một cỗ cơ giáp lao xuống, tiếp đất vững vàng sau hai cú lộn nhào đẹp mắt, không hề có bất kỳ một chấn động nào.

Đối với những người ngồi trong khoang điều khiển mà nói, mấy giây vừa rồi giống như một trò chơi sinh tử, tác động mang đến khó có thể tưởng tượng, so với đua xe còn thú vị gấp trăm lần, khiến màng nhĩ và nhịp tim đập cùng một lúc. Thật lâu mới bình phục trở lại.

Cảm giác hồi hộp và phấn khích như vậy đủ khiến người ta ghi nhớ suốt đời.

Kỷ Nhiên rời hai tay khỏi bàn điều khiển, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Hắn ta phi thường hài lòng với 'biểu hiện' của mình, ngay cả nụ cười cũng sáng lên vài phần, trong mắt tràn đầy sự chờ mong: "Tiểu Ngôn, anh vừa rồi biểu hiện thế nào?"

Nhìn thấy biểu hiện xuất sắc như vậy, cho dù là Omega lạnh lùng đến đâu cũng nên bị đả động đi.

“...Khá tốt.” Thẩm Ngôn dừng một chút, sau đó hơi dời ánh mắt, “Có thể cho tôi thử một chút được không?”

“A?” Kỷ Nhiên sửng sốt.

Điều này khác với những gì hắn ta tưởng tượng, không phải là nên sùng bái, ngưỡng mộ sao??

Sau đó hắn ta mới nhớ tới đối phương chưa từng tiếp xúc với cơ giáp, cho nên mới tò mò với cơ giáp như vậy, nói: "Đương nhiên là có thể, anh sẽ ở bên cạnh quan sát em, không cần lo lắng sẽ có nguy hiểm."

Thế là hai người đổi chỗ ngồi.

Kỷ Nhiên nhìn khuôn mặt tinh xảo của Omega, thầm nghĩ như vậy cũng đúng. Vừa rồi hắn ta chỉ biểu diễn một màn, Omega lại ở trong trạng thái khẩn trương, phỏng chừng một động tác cũng chưa nhớ kỹ.

Nếu đối phương có bất kỳ nghi vấn nào, vừa lúc có thể mượn cơ hội này để đến gần giúp đỡ, ít nhất có thể thu về một ít hảo cảm.

Thẩm Ngôn ngồi thẳng lưng trên ghế lái, toàn thân giống như có một thanh kiếm sắc bén từ trong người rút ra.

Đầu ngón tay bạch ngọc được đặt ở giữa màn hình thao tác, so với nút thao tác trong suốt còn muốn trắng hơn, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện các đầu ngón tay của anh được bao phủ bởi một tầng vết chai mỏng, chiều dài của ngón tay lại thập phần phù hợp với phạm vi của khu vực thao tác.

Một đôi tay phi thường thích hợp để điều khiển cơ giáp.

Thẩm Ngôn nghĩ đến thân phận này hoàn toàn không biết gì về cơ giáp, vậy nên luyện tập hai lần các thao tác cơ bản trước khi tiến hành đối chiến cơ giáp.

Bởi thế, Kỷ Nhiên kinh ngạc nhìn Omega xinh đẹp trước mặt, thực hiện 24 động tác cơ bản với thao tác có thể so sánh được với sách giáo khoa, động tác so với sĩ quan 4 sao như hắn ta còn chuẩn hơn nhiều.

Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra thế này?!