Chương 15

Ngày đầu tiên vào học viện, Thẩm Ngôn đã nhận được rất nhiều sự chú ý.

Trong số các giáo viên của học viện, các bạn học Omega và các học viên của học viện quân sự đệ nhất đế quốc, rất nhiều người đã nghe nói đến tên của học sinh mới chuyển đến này.

Sau khi tan học, Thẩm Ngôn làm lơ sự dò xét của mọi người mà rời đi trước. Thẩm An thấy cậu đứng dậy, cũng cắn răng đuổi theo sau.

Thẩm Dịch đã đợi ở khu đậu xe từ trước.

Alpha có dáng người cao thẳng đặc trưng của quân nhân, ngũ quan lãnh ngạnh lập thể, lông mày và đôi mắt cũng tinh xảo không kém gì Thẩm Ngôn. Chỉ đứng một chỗ ở đó liền có một cảm giác tồn tại mãnh liệt cùng khí thế cường đại khiến người khác khó có thể bỏ qua. Huy chương trên vai vì được ánh nắng chiếu rọi mà tỏa sáng rực rỡ, trông phi thường lấp lánh.

Hắn hiện tại đang bị một nhóm Omega cách đó không xa vây xung quanh, còn có người mặt đỏ bừng đến hỏi thông tin liên lạc.

Vẻ mặt của Thẩm Dịch vẫn lãnh đạm trước sau như một, không lưu tình chút nào mà từ chối tất cả lời mời. Khóe môi hắn mím chặt, chỉ khi nhìn thấy Thẩm Ngôn mới cong lên một chút.

Lần này tới đón Thẩm Ngôn chỉ có một mình Thẩm Dịch

Sau khi trở về vào buổi sáng, Kỷ Nhiên đã bị kéo ngay vào phòng huấn luyện sau đó bị hành hạ suốt cả ngày. Thể xác và tinh thần đã bị tàn phá đến cực điểm. Lúc này cả người hắn ta đau nhức mà nằm liệt trong phòng cho khách, vẻ mặt không còn luyến tiếc sự sống.

Hắn ta không bao giờ ngờ rằng người bạn thân nhất của mình cư nhiên lại là vật cản đường hắn ta theo đuổi tình yêu đích thực.

Càng tệ hơn chính là, ‘Chướng ngại vật’ này quá mạnh, hắn ta thật sự đánh không lại a.

Kỷ Nhiên nằm ở trên giường đấm ngực giậm chân.

Sau khi chào hỏi Thẩm Dịch, Thẩm Ngôn nhẹ nhàng nhảy lên xe bay dưới sự xì xào bàn tán của tất cả các Omega có mặt ở đó.

Mà Thẩm An từ nãy đến giờ vẫn luôn đi theo phía sau Thẩm Ngôn, lúc này mới lon ton chạy tới, cắn cắn môi kêu một tiếng ‘Anh trai’, biểu tình cực kỳ ủy khuất.

Thẩm Dịch chỉ nhàn nhạt đáp lại, không cự tuyệt cậu ta lên xe, nhưng vẻ mặt trông như đối với người xa lạ cũng đủ chứng minh mối quan hệ của hai người.

Chiếc xe bay màu trắng nhanh chóng vụt đi chỉ còn để lại những vệt lưu quang mờ ảo, Alpha chuyển xe sang chế độ lái tự động, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngôn, trong mắt ánh lên một chút quan tâm:”Hôm nay em ở học viện thế nào?”

“Khá tốt.”

“Có ai bắt nạt em không?”

“Không có.”

“Vậy có Alpha nào quấy rầy em không?”

Alpha trời sinh đã có ham muốn chinh phục mãnh liệt và du͙© vọиɠ độc chiếm với những thứ mình có hứng thú, luôn có không ít Alpha kiêu căng ngạo mạn muốn dùng đủ loại thủ đoạn để chinh phục Omega, huống chi xếp hạng của Thẩm gia ở thủ đô Tinh loại thật sự không cao, chỉ hận sao em trai nhà hắn lớn lên lại xinh đẹp như vậy chứ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Dịch lạnh đi trong nháy mắt.

Nếu có người dám quấy rầy em trai của hắn, hắn nhất định sẽ đánh đối phương một trận ra trò, để người nọ trải nghiệm cảm giác thực chiến là như thế nào.

“Không có.” Thẩm Ngôn trực tiếp phủ nhận, căn bản không để Thường Hạo vào trong mắt.

“Không có thì tốt.” Thẩm Dịch đưa tay sờ sờ mái tóc xõa tung của Thẩm Ngôn, trịnh trọng dặn dò: “Có chuyện gì nhất định cũng phải nói cho anh biết.”

Thẩm An ngồi ở băng ghế sau quan sát được hết thảy mọi việc, trông thấy người anh trai luôn lãnh đạm với người khác lại hết lòng quan tâm, chăm sóc Thẩm Ngôn còn mình lại bị coi như không khí, trong thâm tâm lần nữa tràn ngập sự không cam lòng.

Cậu ta năm lần bảy lượt muốn tham gia vào đề tài nói chuyện, nhưng những gì nhận được chỉ có một câu trả lời duy nhất cũng đặc biệt lạnh nhạt. Thẩm Dịch đối đãi với Thẩm Ngôn và đối đãi với cậu ta quả nhiên là một trời một vực, tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

Sự khác biệt như vậy làm sao Thẩm An có thể chịu nổi, cậu ta cúi đầu nắm chặt hai tay, móng tay sắc bén cắm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Cậu ta luôn cảm thấy kể từ khi Thẩm Ngôn đến mọi thứ đều có sự thay đổi.

Anh trai vốn dĩ luôn lạnh nhạt với mọi người, nhưng đối đãi với một mình Thẩm Ngôn thì lại khác. Giáo viên trong học viện cũng như vậy, rõ ràng cậu ta đã hao tổn mất bao nhiêu sức lực cũng không thể lấy được lòng của những giáo viên cao ngạo đó, nhưng chỉ vì một lời tự giới thiệu của Thẩm Ngôn mà họ liền không tiếc lời khen anh ta. Còn để cho anh ta vào lớp A tốt nhất.

Còn có các học viên của học viện quân sự số một đế quốc, cậu ta nỗ lực hơn nửa năm, hao tâm tổn chí để xây dựng thiết lập tính cách của mình, thật vất vả mới leo lên được Top 50, mà Thẩm Ngôn chỉ mới vào học liền lọt vào Top 10. Tại sao lại như vậy??!

Nghĩ đến việc sau khi trở về còn phải đối mặt với sự chỉ trích gay gắt của cha mẹ Thẩm, hận ý trong lòng cậu ta càng thêm mãnh liệt, hận không thể làm Thẩm Ngôn biến khỏi tầm mắt.

...

Thẩm gia, thời gian ăn tối.

Thừa dịp các món ăn còn chưa được mang lên, lần đầu tiên mẹ Thẩm quan tâm hỏi Thẩm Ngôn: “Hôm nay nhập học có thuận lợi không? Không xảy ra… vấn đề gì chứ?”

Thực ra điều bà muốn hỏi chính là xuất thân hoang tinh của Thẩm Ngôn có bị lan truyền ra bên ngoài hay không. Bất quá nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của đối phương thì khẳng định chắc là không có.

Mẹ Thẩm tức khắc cảm thấy nhẹ nhõm.

Thẩm Ngôn cầm ly rượu lên, đầu ngón tay phấn nộn trắng như bạch ngọc phản chiếu trên mặt kính pha lê lại càng thêm trắng nõn, mảnh khảnh, bên trên còn có một chút hồng hồng, trông đặc biệt phi thường thích mắt.

Rượu vang đỏ sậm theo động tác nhẹ nhàng đung đưa trên thành ly, cử chỉ tao nhã thể hiện được tư thái vạn phần cao quý, đám người hầu đều bị cảnh tượng đẹp như tranh vẽ này làm cho sững sờ và mê mẩn.

Omega nghiêng một bên ly, nhấp nhẹ một ngụm sau đó mới cố ý nói: “Thật sự rất thuận lợi, tôi đã nói đúng sự thật, giới thiệu bản thân đến từ hoang tinh, cảm tạ các quân sĩ đế quốc đã cứu mình…”

“Con nói cái gì?!” Mẹ Thẩm như không thể tin được mà đứng lên, đĩa trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, “Con, sao con có thể cứ nói ra như vậy, những người khác sẽ nghĩ gì về Thẩm gia chúng ta?!”

Xúc động cùng tức giận làm cho bà nhất thời cảm thấy đầu óc trở nên choáng váng, nhịn không được đỡ lấy trán, có một loại cảm giác tuyệt vọng như ở trong ác mộng dấy lên trong lòng.

Làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ!

Sau này khi phải ra ngoài bà sẽ xấu hổ đến chết mất, chắc chắn sẽ bị các quý tộc khác chế giễu không thôi.

Người hầu bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ bà ngồi xuống, móng tay sắc bén của mẹ Thẩm lập tức cắm sâu vào cánh tay người nọ. Cơn đau đớn truyền đến khiến người hầu nhịn không được kêu lên đau đớn, cảm giác cánh tay bị véo đến tím tái.

Cha Thẩm nhăn chặt mày lại đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, ông tức giận nhìn Thẩm Ngôn, đập bàn một cái: “Phế vật! Không phải quản gia đã chuẩn bị sẵn lời giới thiệu cho mày sao, mày không thể học thuộc lòng sao? Ngay cả cái này cũng giấu không được ——”

Ngay lúc này, một âm thanh như có vật gì đó vỡ vụn khiến cuộc tranh cãi đột ngột bị gián đoạn.

Những ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Dịch cầm chiếc ly thủy tinh rồi dùng sức bóp mạnh, chiếc ly ngay lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh, giống như một loại áp lực và tín hiệu nguy hiểm nào đó.

Trong một không gian tràn đầy yên tĩnh, chỉ có một giọng nói lạnh lùng của Alpha: “Mẹ, nếu như năm đó mẹ không làm lạc mất tiểu Ngôn vậy nó có phải chịu đựng sự khổ sở như vậy không?”

“Còn nữa, cha, cha kêu quản gia chuẩn bị lời giới thiệu là để lừa bịp ai? Chẳng lẽ cha coi tất cả mọi người là kẻ ngốc sao? Cha có thể thay đổi kết quả báo cáo gen của Thẩm An mà không ai phát hiện ra, tại sao những người khác lại không thể sử dụng cách của mình để khám phá ra được nơi ở trước đây của Thẩm Ngôn? Cha cũng biết điều này không khó một chút nào.”

Hai người lập tức ngây ngẩn cả người trong chốc lát.

Trong ấn tượng của họ đây là lần đầu tiên đứa con trai lớn của mình lại nói nhiều như vậy, trước kia khi đối mặt với bọn họ phần lớn thời gian đều là trầm mặc, giống như là luôn không có gì để nói với hai người.

Mà lúc này, ánh mắt của Thẩm Dịch lãnh lẽo đến cùng cực như một con dao đâm thẳng vào trái tim bọn họ, mổ xẻ ra mặt ích kỷ và dơ bẩn bên trong.

“Tất cả những chuyện này đều do các người gây ra, hậu quả lại muốn để tiểu Ngôn gánh chịu, việc này thật không công bằng.” Alpha nhìn thẳng vào bọn họ, lạnh lùng nói.

Bởi vì cảm xúc đột nhiên bộc phát, pheromone trong nháy mắt giống như nước biển tràn ngập cả căn phòng, như thể một cơn gió lốc khổng lồ từ không trung thổi đến. Sắc mặt đám người hầu bởi vì sợ hãi mà tái nhợt, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất.

Mấy người nhà họ Thẩm cũng bị sự cơn gió lốc này làm cho vô cùng chật vật, ánh mắt tràn ngập kinh sợ mà nhìn về phía Thẩm Dịch.

Đây là ảnh hưởng của pheromone cấp độ cao, không cần dùng đến vũ lực chỉ cần phóng thích pheromone là có thể khiến người khác quỳ gối quy phục.

Cấp độ pheromone của Thẩm Dịch là cấp 9, chỉ đứng sau cấp cao nhất là cấp 10, điều này thực sự rất hiếm thấy. Trong số các Alpha ngoài kia, cấp độ này đã đủ để nổi bật giữa một đám người.

Nhưng hắn rất ít khi dùng pheromone để trấn áp người khác, có lẽ lần này là bởi cảm xúc kìm nén đã lâu cuối cùng cũng bộc phát nên mới đáng sợ như vậy.

Gió lốc qua đi, Thẩm Dịch nắm lấy cổ tay của Thẩm Ngôn: “Chúng ta đi.”

Lòng bàn tay hắn có một chút ẩm ướt nhưng lại phi thường ấm áp, bàn tay to với những khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy tay Thẩm Ngôn một cách khẩn trương, bất quá Thẩm Ngôn cũng không để ý, để mặc hắn kéo ra khỏi biệt thự.

“Đứng lại, con muốn đi đâu?!”

Mẹ Thẩm được người hầu dìu loạng choạng đứng dậy, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

“Không liên quan gì đến người.” Thẩm Dịch tháo thiết bị định vị trên quang não ném xuống đất, cũng không quay đầu lại mà rời đi: “Tóm lại, chúng tôi sẽ không quay lại nữa.”

Trong tiếng kinh hô của mọi người chiếc xe bay màu trắng bay vυ"t lên trời, biến thành lưu quang biến mất ngay tại chỗ, ngay cả luồng không khí cũng không thể bắt kịp.

Ngồi ở ghế phụ của xe bay, Thẩm Ngôn không khỏi liếc nhìn anh trai mình một cái.

Đối phương vẫn nắm chặt tay cậu, khóe môi mím thành một đường thẳng, xem ra nội tâm không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Ngôn, Thẩm Dịch buông cổ tay mình đang nắm ra, nhìn thấy cổ tay trắng nõn bỗng hằn lên một vết đỏ, trong mắt hiện lên một tia ảo não:”Anh làm em đau sao?”.

“Không đau.” Thẩm Ngôn lắc lắc cổ tay, ý bảo không có việc gì.

Ngày thường khi huấn luyện cơ giáp còn phải chịu những vết thương nghiêm trọng hơn nhiều, thế này thì có là gì. Bất quá cậu cũng không dễ bị tổn thương như vậy.

“Anh dẫn em đến khách sạn ở một đêm trước, ngày mai sẽ đi xem nhà.”

Thẩm Dịch tựa hồ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, liền đem đổi một nửa số tích phân của mình thành tinh tệ, lập tức có mấy ngàn vạn được chuyển vào tài khoản, “Không cần lo lắng, chúng ta sẽ có một cuộc sống càng tốt hơn nếu không có bọn họ.”

"Ừm, em tin là vậy.”

Thẩm Ngôn nhìn khung cảnh bởi vì xe đi với tốc độ cao mà trở nên mờ ảo ngoài cửa sổ, hơi thất thần.

Cậu không ngờ Thẩm Dịch lại kiên quyết đưa cậu rời đi như vậy.

Đối phương ở trong gia đình này luôn nhẫn nhịn lâu như vậy, thà ra ngoài làm nhiệm vụ còn hơn phải quay về, nhưng trước sau chưa từng đoạn tuyệt với gia đình, vậy mà hiện tại ——

Cho nên đều là bởi vì mình

Nhận thức này khiến Thẩm Ngôn có chút choáng ngợp, không biết phải làm sao.

Có vẻ như ngay từ lần đầu tiên gặp mặt người anh trai này vẫn luôn bảo hộ cậu.

Từ trước đến này từ ‘ bảo hộ ‘ này chỉ luôn được sử dụng cho người khác chứ chưa từng được sử dụng trên người cậu. Dù sao Thẩm Ngôn cũng quá mạnh, căn bản không cần người khác bảo hộ.

Có điều, loại cảm giác này cũng không tệ, làm cho cậu lần đầu tiên có cảm giác như có ‘gia đình’.

Thực ra Thẩm Ngôn đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó với chuyện vừa rồi, những lời kia cũng là cố ý nói ra.

Chờ hai người kia phát tiết xong, sau đó đưa video cho họ xem, biểu cảm của họ nhất định sẽ rất thú vị.

Nhưng nhìn ở một phương diện khác mà nói lựa chọn của Thẩm Dịch cũng không có gì không tốt.

Có thể rời xa cái gia đình này cậu cầu còn không được nữa là, phỏng chừng ‘Thẩm Ngôn’ trong sách cũng mong muốn như vậy.

Thẩm Ngôn dựa vào ghế phụ với tư thế thập phần thoải mái, hàng mi dài và dày khẽ chớp động rung rinh như cánh bướm.

Đôi mắt hơi cong lên của cậu được phản chiếu trên kính cửa sổ xe, lại như có ngôi sao sáng được phản chiếu vào trong đó, đẹp đến không sao tả được.

...

Cùng lúc đó, Thẩm gia đã hỗn loạn đến không thể hỗn loạn hơn.

Cha Thẩm cũng không cần người hầu đến đỡ dậy mà đột nhiên đứng lên, phẫn nộ đến mức hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, bộ đồ ăn tinh xảo và bóng loáng phản chiếu sắc mặt âm trầm của ông, trông vô cùng đáng sợ.

Mà mẹ Thẩm tức giận ôm ngực khóc đến thở hổn hển, hận ý đối với Thẩm Ngôn dâng lên không ngừng trong lòng bà.

Ngay từ đầu bà đã không thích đứa con trai này, xuất thân hoang tinh làm bọn họ mất thể diện không nói, bây giờ còn dụ dỗ đứa con trai cả mà bà lấy làm tự hào!

Kể từ khi nó đến ngôi nhà này, liền không có bất cứ chuyện tốt nào xảy ra cả!

Thẩm An cho người hầu lui, dùng sức dìu mẹ Thẩm lên ghế sô pha, nhẹ nhàng đỡ sau lưng của bà.

“Mẹ đừng tức giận, anh trai tự có suy nghĩ của mình, nhất định phải chú ý thân thể.” cậu ta bày ra vẻ mặt đau khổ an ủi đối phương, kỳ thật trong lòng đã cười lên thành tiếng.

Thẩm Ngôn cuối cùng cũng đi rồi.

Mọi thứ sẽ trở lại như trước đây.

Cũng may đối phương rời đi đúng lúc, không kịp nói cho cha mẹ biết tình hình thực tế, nếu không lúc này người bị mắng chắc chắn sẽ là cậu ta.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm An hiện lên một tia u ám, cậu ta phải nhanh chóng lần nữa lọt vào Top năm mươi, để tránh sự việc bị bại lộ.

Đều là lỗi của Thẩm Ngôn!

Mẹ nói đúng, chẳng có chuyện tốt gì xảy ra kể từ khi Thẩm Ngôn đến đây cả, nếu không có Thẩm Ngôn mình cũng sẽ không bị loại khỏi bảng xếp hạng.

Nhìn thấy Thẩm An, mẹ Thẩm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, móng tay sắc bén bấu chặt vào cánh tay cậu ta, khiến Thẩm An đau đớn đến cực điểm: “Tiểu An, tin tức về Thẩm Ngôn có bị lan truyền trong học viện không? Các bạn học của con có thái độ như thế nào?”

Thẩm An hoảng hốt trong lòng, lập tức bày ra vẻ mặt khó có thể chịu nổi: “Bọn họ, tất cả bọn họ đương nhiên đều đã biết, nhưng mẹ yên tâm, lời đồn đại kiểu này rồi cũng sẽ qua thôi…”

Trong lúc đang nói chuyện, trên màn hình quang não của mẹ Thẩm bỗng hiện lên một cuộc gọi video, đó cư nhiên lại là giáo viên phụ trách năm nhất của học viện Tinh Nhã.

Địa vị của giáo viên phụ trách trong học viện cao hơn nhiều so với giáo viên bình thường, công việc thường ngày là điều phối việc nhập học, theo dõi và đánh giá toàn diện học sinh.

Đặc biệt là khi mới nhập học, bản đánh giá học sinh của cô ấy sẽ liên quan đến điểm số trong lớp, vì vậy cô ấy có rất nhiều quyền lực, bất kỳ phụ huynh nào của học viện Tinh Nhã cũng đều muốn có quan hệ tốt với cô ấy.

Theo chức trách của mình, giáo viên phụ trách sẽ báo cáo tình hình học tập của học sinh cho phụ huynh theo định kỳ.

Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn ở những học sinh trong Lớp A, những người là trọng tâm của việc đào tạo.

Nhìn thấy cuộc gọi video của giáo viên phụ trách, mẹ Thẩm đột nhiên trở nên luống cuống.

Lúc trước Thẩm An đến học viện hai tháng mới nhận được cuộc gọi từ giáo viên phụ trách, nhưng hiện tại Thẩm Ngôn mới đi học ngày đầu tiên đã bị gọi về?

Khẳng định là đã có một ảnh hưởng vô cùng không tốt đến học viện.

Bà một bên thầm mắng trong lòng, một bên trang điểm và điều chỉnh sắc mặt một cách nhanh nhất có thể, nhanh chóng kết nối video.

Bởi vì quá gấp gáp, bà căn bản không nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thẩm An ở bên cạnh.

Hình ảnh tao nhã của giáo viên phụ trách Lê Miểu xuất hiện trên màn hình, dáng vẻ tốt đẹp của cô ấy khiến mẹ Thẩm bất giác dựng thẳng lưng.

“Lê lão sư, thật sự xin lỗi, Thẩm Ngôn thật sự là…. tất cả là lỗi của tôi vì không làm tròn bổn phận của mình, không dạy bảo nó nghiêm khắc, ô ô ——” mẹ Thẩm nhanh chóng đánh đòn phủ đầu, dùng khăn tay xoa xoa đôi mắt, bày ra một bộ dáng đau thương do không làm tròn trách nhiệm.

Bà chủ động gánh lấy tội lỗi của mình để không quá mất mặt, người khác cũng sẽ vì thế mà không dám nói cái gì.

“Thẩm Ngôn làm sao vậy?” Lê Miểu nghe lời này liền nhíu mày:”Thằng bé là một Omega vô cùng ưu tú, dù xuất thân hoang tinh cũng không cảm thấy tự ti mặc cảm, tính cách kiên cường, về sau sẽ được bồi dưỡng thành học sinh trong lớp trọng điểm.”

“Cái gì?!” mẹ Thẩm kinh ngạc mà mở to hai mắt, còn hoài nghi có phải tai mình có vấn đề hay không:”Ý cô là… Thẩm Ngôn??”

“Đương nhiên là em ấy.” ngữ khí của Lê Miểu dần lạnh xuống.

Người phụ nữ này đầu óc có phải có vấn đề rồi hay không, ngoại trừ Thẩm Ngôn ra chẳng lẽ còn có người khác sao?

Làm sao có thể tìm được một Omega nào xinh đẹp và ưu tú như vậy nữa.

“Đúng rồi, Thẩm Ngôn có ở đó không? Tôi còn chưa kịp chúc mừng em ấy lọt vào Top 10 ‘Bảng xếp hạng Omega được yêu thích nhất’.”

Cái gì? Top 10?!

Cả người mẹ Thẩm sững sờ ngay tại chỗ giống như bị sét đánh trúng.

Bà nhớ lại trước đây khi Thẩm An lọt vào top 50 bản thân đã kích động đến thế nào, một phen hoàn toàn dương mi thổ khí* , suy nghĩ có thể khoe về điều này trong mấy cuộc gặp mặt của giới quý bà.

* Dương mi thổ khí: dịch ra là nở mày nở mặt, chỉ sự vui vẻ sảng khoái sau khi thoát khỏi áp lực trong một thời gian dài.

Vì thế, bà còn đặc biệt thưởng cho Thẩm An mấy bộ quần áo cao cấp và một chuyến du lịch sang trọng trên tinh cầu.

Tuy nhiên Thẩm Ngôn thực sự có thể lọt vào Top 10? Đó là sảnh đường danh dự mà chỉ có Omega từ gia tộc quyền thế mới có thể tiến vào!

Mẹ Thẩm bị tin tức này làm cho hoàn toàn choáng ngợp.

Huống chi Thẩm Ngôn hôm nay vừa mới nhập học, bà… không phải đang nằm mơ chứ?

“Thẩm Ngôn có ở đó không?” Lê Miểu hỏi lại lần nữa, ai cũng có thể cảm nhận được trong giọng nói của cô đã có chút không kiên nhẫn.

“A, Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn… thằng bé không có ở đây.” mẹ Thẩm trả lời trong hoảng loạn.

Trong lòng bà giờ đang lộp bộp thành tiếng, xong rồi, Thẩm Ngôn đã rời khỏi nhà này rồi, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?

Mẹ Thẩm bất đắc dĩ bịa ra một lời nói dối: “Nó ăn cơm xong… ừm, thấy không khỏe, nên đã lên lầu nghỉ ngơi trước.”

“Ra là như vậy.” Lê Miểu hiếm thấy có chút đau lòng:”Thẩm Ngôn lớn lên ở hoang tinh, thân thể không tốt cũng có thể hiểu, lúc ở trường học tôi thấy sắc mặt em ấy có chút tái nhợt, các người cần phải bồi bổ thân thể cho em ấy.”

“Đúng vậy, cô nói đúng.” ở khóe môi mẹ Thẩm lộ ra một nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, chờ sau khi đối phương cúp video, bà liền ngã xuống trên sô pha do quá suy sụp.

Cha Thẩm càng tức muốn hộc máu, lớn tiếng đập bàn: “Đi tìm, đi tìm bọn nó, dùng mọi cách tìm được vị trí của bọn nó! Mặc kệ dùng biện pháp gì, các người nhất định phải tìm được bọn nó trở về cho ta!”