Chương 9: Thế Bây Giờ Mày Gọi Điện Thoại Bảo Chồng Mày Đến Đây Đi?

Lực tay của người đàn ông mạnh đến mức khiến mặt của Tống Niệm Niệm quay sang một bên, tai cô còn có tiếng vo ve.

"Để ông ta làm gì chứ? Ông ấy không phải chỉ vừa mới sờ tay mày một chút thôi sao? Tống Niệm Niệm, để tao nói cho mày biết, đừng nói là tối hôm qua ông ấy sờ vào tay mày, ông ấy có làm gì hơn thế nữa, mày cũng nên chịu đựng. Cô của mày có ân cứu mạng với mày, hiện tại đã thành người thực vật nằm ở đây rồi. Mày là cháu ruột của cô ấy, mày cũng nên nghĩ cách kiếm tiền để trả viện phí cho cô ấy chứ! "

"..." Tống Niệm Niệm thật sự không hiểu sao Mạnh Bình Quân lại dùng những lí lẽ này ra để nói chuyện với cô, cô ôm lấy bên má sưng tấy của mình và trừng mắt nhìn ông ta, dùng giọng điệu đúng mực nói với ông ta, "Cô có ơn với con, con vẫn luôn ghi nhớ. Nhưng con cũng có giới hạn của mình. Nếu chú đã quan tâm đến cô như thế, sao không để chị họ của con đi xem mắt với Hoàng tổng? Như thế không phải càng có thành ý hơn sao? "

“Ha!” Mạnh Bình Quân tức giận cười, “Được người ta bao nuôi ở biệt thự mấy năm, còn thật coi mình tôn quý như thiên kim đại tiểu thư sao? Có phải đã quên mất quá khứ bẩn thỉu của mình rồi phải không? Vốn dĩ tao không có ý định sẽ làm khó mày, vậy mà mày lại dám cho người đánh Hoàng tổng. Bây giờ dù có phải trói mày lại, tao cũng sẽ lôi mày đến chỗ Hoàng tổng! "

Nghĩ đến việc tối hôm qua ông ta và Hoàng tổng thật sự bất cẩn, nghĩ Tống Niệm Niệm dễ đối phó nên không cưỡng ép cô, nếu sớm biết cô giảo hoạt như vậy, tối qua có làm thế nào cũng phải xử lý cô rồi.

"..." Tống Niệm Niệm lúc đó thật sự say rồi, "Vừa rồi chú cũng đã nói, Hoàng Tổng lúc đó cũng không làm gì tôi, vậy sao tôi phải cho người đánh ông ta. Ngược lại theo như giả thuyết của chú, tôi càng cảm thấy rõ ràng là các người đang diễn kịch mới phải! "

“Tao không thèm ở đây nói chuyện vớ vẩn với mày!” Biết không thể nói lại cô, Mạnh Bình Quân điên cuồng xua tay, sau đó lôi cô đến bên cửa thang máy, “Tống Niệm Niệm, mày đừng có quên năm đó bố mẹ mày li hôn, là ai đã đón đứa không nhà để về như mày về nhà, cho mày ăn uống, cho mày đi học. Tuy chỉ là nửa năm, nhưng mày cũng nên dùng cả đời mày mà báo ơn. Gả cho Hoàng tổng chính là cách mà mày có thể báo đáp. "

Lực của ông ta rất mạnh, cộng thêm việc bây giờ ông ta đang nổi cơn thịnh nộ, Tống Niệm Niệm nhỏ bé không thể thoát khỏi nanh vuốt của ông ta, cô kinh hãi hét lên "Thả tôi ra, tôi không muốn đi cùng ông, Mạnh Bình Quân, đồ đê tiện, ông buông tôi ra, tôi không đi, tôi đã kết hôn rồi! Ông buông tôi ra!"



"Kết hôn? Ồ, thế bây giờ mày gọi điện thoại bảo chồng mày đến đây đi? Tống Niệm Niệm, mày càng lớn càng không biết xấu hổ. Cái loại con gái như mày, chỉ đáng làm đồ chơi của đàn ông thôi, sao có thể có người nào thật sự muốn cưới mày chứ! "

"Tôi thực sự đã kết hôn rồi, Mạnh Bình Quân, ông buông tôi ra, tôi..."

"Buông mày ra? Tao có bị điên đâu, tao nói cho mày biết, tối hôm qua để mày thoát được 1 lần, hôm nay kể cả ông trời có đến cũng không cứu được mày!"

"..."

Trái tim của Tống Niệm Niệm như chìm xuống đáy vực, cô hướng tới nơi có người hét lên trong tuyệt vọng, "Cứu tôi, cứu tôi với ..."

Có vẻ như đã đoán trước được cô chắc chắn sẽ như thế này, bất cứ khi nào ai đó nhìn về phía họ với ánh mắt dò hỏi, Mạnh Bình Quân sẽ cười khổ mà nói với họ, "Con gái tôi không nghe lời, còn nhỏ tuổi mà đã phá phách rồi mang thai con người ta rồi. Tôi đưa nó đến bệnh viện phụ sản để phá thai! "

"..."

Tống Niệm Niệm cũng đã được lĩnh giáo qua thủ đoạn của Mạnh Bình Quân cách đây rất lâu rồi, nghĩ đến hậu quả khi bị ông ta kéo đi đi, cô ngay lập tức bật khóc.