Cô ngẩng đầu lên, đang cố nhìn rõ người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy anh ta đang mặc trang phục cơ trưởng.
Dáng người cao ráo, chân dài, trang phục cơ trưởng, tất cả những đặc điểm này không phải là chồng cô sao!
"Ông xã ... ông xã..."
Dưới tác dụng của thuốc làm thần trí không tỉnh táo, cô mạnh dạn sờ soạng đôi chân dài miên man của người đàn ông kia.
Giọng cô nhẹ nhàng, như thể anh đang làm nũng, "Là chân thật này! Không phải là mơ sao? Chà, chồng, sao anh lại mặc trang phục cơ trưởng bảnh bao thế này. Để người ta xem đôi chân dài của anh nào? Ưm, được không? "
"..."
Chiến Bắc Kiêu vốn dĩ đã uống phải một liều lượng thuốc cực mạnh rồi, hỏa khí trong người của anh ta không có chỗ nào phát tiết ra được, cô thì tốt rồi, đã thế còn không biết trời cao đất dày mà lại chọc vào anh thế này?
Anh nhắm mắt lại, tự đè nén lại du͙© vọиɠ của bản thân, đôi môi mỏng của anh vẫn đang khép lại thì đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô gái nhỏ không biết cố ý hay vô tình mà sợ soạng khắp thân dưới của anh.
“Ông xã…” Cô lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, hai má ửng hồng bất thường, khuôn miệng đỏ như trái anh đào lại mấp máy, “Chân anh dài thật đó… anh thật đẹp trai, em rất thích… Còn cả khi anh mặc đồng phục nữa, không ngờ lại đẹp như vậy, đẹp trai đến nhức mắt em rồi này! "
Chiến Bắc Kiêu "..."
Cái thằng không bằng cầm thú Quý Ngộ Thần này, rốt cuộc đã cho cô bao nhiêu thuốc mới khiến cô thần trí bất minh như vậy?
Người đàn ông cau mày, cúi người chuẩn bị bế cô gái nhỏ đang khó chịu cuộn người lại đi ngâm nước lạnh.
“Chồng à… chồng…” Cánh tay trắng ngần nhân cơ hội đó quàng lên cổ anh, cô gái áp khuôn mặt nóng bừng vào l*иg ngực nóng bỏng của anh, trong giọng nói có chút bất bình, “Sao anh lại không cần em? Sao anh lại không gặp em? Đã không cần em, không muốn gặp em, sao lại còn tốn tiền nuôi em làm gì, anh là đồ ngốc hả? "
"..."
Khi khoảng cách giữa hai người gần lại, hương thơm độc đáo của cô gái nhỏ đột nhiên xộc vào mũi anh, yết hầu của người đàn ông cuộn lên cuộn xuống gợi cảm, du͙© vọиɠ cũng theo đó mà dấy lên.
Một cảm giác hưng phấn đến rùng mình mà anh chưa từng có trước đây khiến anh không thể cưỡng lại được đang quét qua từng dây thần kinh trong cơ thể.
"Chồng ..." Đôi tay trắng nõn của cô gái nhỏ từ từ chạm vào khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, cô cười điên cuồng.
Sau khi cười xong, cô hôn lên má người đàn ông. Giây tiếp theo, bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn bắt đầu sờ soạng khắp ngực người đàn ông.
“Tống Niệm Niệm!” Lông mày của Chiến Bắc Kiêu nhíu chặt lại, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta hiện rõ sự nguy hiểm, “Em có chắc biết tôi là ai không?”
Giọng của người đàn ông rất hay, rất dày nhưng không bị rè, lại âm trầm, cho người nghe cảm nhận được những thăng trầm của cuộc đời.
Tống Niệm Niệm cảm giác giọng nói này thật hay, đôi mắt không tự chủ được mà nheo lại, cười khổ nhìn anh, "Ông xã, giọng anh hay quá, em rất muốn nghe anh tiếp tục gọi em."
"Gọi em?"
Người đàn ông đã chịu đựng đè nén du͙© vọиɠ đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, những lời nói của cô khiến anh gần như phun ra máu.
Không khí băng giá trước đây trong căn phòng đã vô tình bị che phủ bởi sự nóng bỏng mập mờ đang từ từ tăng lên.
Cô gái bé bỏng trong lòng anh vẫn rất trẻ, trong sạch và thanh tú. Sáu năm nuôi dưỡng nâng niu đã tưới tắm cho vẻ đẹp của cô bé trở nên thanh tú như một đóa hồng nở rộ.
Còn đâu sự suy sụp như khi anh nhặt cô từ đêm mưa mang về?
Chỉ là, cuộc hôn nhân của anh với cô chỉ đơn giản là một ...
Những hình ảnh lác đác xẹt qua tâm trí người đàn ông, anh ta kìm nén ham muốn của mình, "Em có chắc muốn nghe không?"