"Anh ta họ Quan, là giám đốc bộ phận đầu tư của tập đoàn Viễn Sơn phải không?" Chu Hải Dương ngắt lời cô với giọng điệu khinh thường.
Tống Niệm Niệm sửng sốt, đột nhiên òa khóc: "Mạnh Bình Quân gọi anh tới sao?"
Chu Hải Dương gật đầu, còn không quên đâm thêm một dao nữa, "Còn có cả chị họ của cô, Mạnh Nhã Vân!"
Mặc dù cô sớm đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn đau đến nghẹt thở, rõ ràng họ là người thân máu mủ ruột thịt với cô mà!
Một cảm giác thật tủi hổ, Tống Niệm Niệm nhắm mắt lại, tuyệt vọng vô cùng!
"Lão tử trước giờ chưa cùng ai làm những chuyện thế này trong bệnh viện cả, tưởng tượng hẳn là cũng rất kí©h thí©ɧ đó nha!"
Chu Hải Dương không thèm nói với cô thêm nửa lời, nhanh chóng ôm cô đi về phía giường bệnh, lúc này hai bàn tay to của hắn ta ngoan ngoãn mà động chạm trên cơ thể cô. Làn da mềm mại non nớt của cô gái trẻ khiến tâm can hắn sôi sục.
“Đừng chạm vào tôi!” Tống Niệm Niệm sắp bị ôm đến bên giường bệnh, cố hết sức gạt hắn ta ra, khóe mắt cô thoáng thấy một chiếc bình thủy tinh trên tủ cạnh giường. Hai tay run rẩy cầm lên, dùng hết sức bình sinh đập vào đầu Chu Hải Dương.
“A!” Chu Hải Dương đau đớn kêu lên một tiếng, ngay sau đó một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ đỉnh đầu, hắn giơ tay sờ sờ, dùng tay trái tát Tống Niệm Niệm một cái.
"Con khốn thối tha, mày dám đánh tao!" Vừa nói, hắn ta vừa định tát cô thêm cái nữa. Tống Niệm Niệm thấy hắn ta phát điên, từ đáy lòng dội lên một cơn ớn lạnh. Không để ý tới cơn đau từ bên má, cô cầm mảnh vỡ sắc nhọn của chiếc bình hoa trong tay và đâm tới.
"Mẹ kiếp!" Chu Hải Dương không ngờ cô lại tiếp tục hướng về phía hắn mà tấn công, vội tránh ra sau, không biết vì sao mảnh vỡ kia có thể đâm vào ngực trái của hắn, một trận đau thấu xương truyền đến, hắn ôm lấy vết thương, trợn trừng hai mắt, từ từ gục xuống đất.
"Trời ạ, gϊếŧ người, gϊếŧ người rồi!"
Tống Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng, giọng nói sắc bén của Mạnh Nhã Vân đang đứng ở cửa phòng bệnh đã vang lên.
Charm bar.
Quý Ngộ Thần nâng ly rượu của mình lên mà lắc lắc, hướng về phía người đàn ông đang đứng trước cửa sổ kính đang hút thuốc, cười cợt không đứng đắn mà nói, "Sao mà đã đưa cố ấy về rồi, còn không vào nhà cùng cô ấy? Lẽ nào anh định cùng cô gái nhỏ đó diễn một màn kịch tình ái nữa sao, tôi đã nghe dì Yến nói rồi, cô gái nhỏ đó bao nhiêu năm qua cũng vẫn nhớ mãi không quên được anh, sắp biến thành đứa thiểu năng đến nơi rồi !"
Người đàn ông trong tâm trạng không tốt thậm chí còn không thèm nhìn hắn ta lấy một lần.
"Tôi nói này, Chiến lão đại." Quý Ngộ Thần không thể chịu được khi thấy bộ dáng chán nản của anh, "Anh bị sao vậy? Anh trước giờ không bao giờ chạm vào phụ nữ, lúc nào cũng bộ dạng mưa nắng thất thường. Bây giờ anh đã chạm vào phụ nữ rồi, sao mà vẫn nắng mưa thất thường như vậy chứ!”
“…” Đường đường là một người đàn ông, mồm miệng ghê gớm thế này cũng không có mấy người, Chiến Bắc Kiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, “ Hôm nay không đi tới thị trấn Ôn Nhu sao?”
“Tôi rất muốn đi chứ, nhưng mấy ngày nay bé mèo hoang đang đến ngày, không tiện!” Quý Ngộ Thần nói xong lại cười đê tiện, “Lão đại, đừng nói với tôi là anh thật sự định cùng cô bé chơi trò yêu đương đó nha, nếu thế tôi sẽ xem thường anh đấy!"
“Hừ!” người đàn ông cười lạnh một tiếng, mấp máy đôi môi mỏng, “Tôi rảnh rỗi như vậy sao?”
“Chậc chậc!” Quý Ngộ Thần bĩu môi nhìn anh, “Nếu anh không rảnh rỗi thì sinh một đứa nhỏ làm người thừa kế đi, nếu không anh kiếm được nhiều tiền như vậy, á…”
Người đàn ông ném mẩu thuốc lá còn chưa tắt về phía hắn ta, lại còn trúng lên mặt hắn ta nữa chứ, Quý Ngộ Thần sờ lên vết thương cháy sém trên khuôn mặt của mình, tức giận nhảy dựng lên, "Chiến lão đại, anh là đồ bạo chúa, ngủ với vợ của mình không phải là chuyện hiển nhiên sao? Cô ấy xinh đẹp như vậy, lại còn là em gái của Tống Niệm Ly, nếu anh không ngủ với cô ấy, khó tránh được cô ấy sẽ không đi…”
“Giữ miệng cho sạch sẽ!” Người đàn ông ánh mắt nghiêm khắc ngắt lời hắn, sắc mặt âm trầm mà nói: “Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ con!”
"Chết tiệt!" Quý Ngộ Thần khoa trương giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc mà ôm ngực nói, "Hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn là một đứa trẻ con sao? Đại ca, tỉnh lại đi, làm ơn, bằng đấy tuổi rồi, cũng đẻ được một lứa rồi đấy? Còn nữa, anh cũng đã ngủ với cô ấy rồi, còn nói cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, khẩu vị của anh có phải là cũng mặn quá đi?"
"..." thật sự cùng nói chuyện với một bác sĩ thú ý chỉ thích dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, thật là không thể tìm được tiếng nói chung.
Không đạt được mục đích, Quý Ngộ Thần cân nhắc mà thúc giục anh nhiều hơn, "Chiến lão đại, hãy tin tôi, những chuyện nam nữ như thế này, trên thực tế, nhu cầu của mọi người đều giống nhau. Cũng giống như bé mèo hoang ở thị trấn Ôn Nhu của tôi vậy, đừng thấy cô ấy thường ngày đều lạnh lùng, gai góc, lúc trên giường, tôi nói cho anh biết, cô ấy mãnh liệt đến mức khiến tôi cũng hoài nghi nhân sinh. Cô ấy bằng tuổi Tống Niệm Niệm. Phần sau câu chuyện chắc anh cũng hiểu rồi chứ!"
Khóe miệng ai đó hiện lên một nụ cười lạnh lùng, "Làm sao tôi nhớ được con mèo nhỏ của anh cứ nói rằng anh chỉ để ngắm, không phải để dùng chứ? Lần đầu tiên, là năm giây phải không?"
"Phụt……"
Vết thương cũ lại đau nhức nhối, Quý Ngộ Thần bị anh ta chế giễu vụ 5 giây một hiệp mà muốn đập đầu vào tường.
Bé mèo hoang nhỏ gần đây bị hắn chiều chuộng quá mức rồi, lịch sử đen tối như vậy của hắn bị mèo hoang nhỏ truyền ra đủ loại dị bản khiến hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, lần này đợi bà dì của cô đi rồi, hắn thề nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ những lời đồn này, khiến cho cô trong vòng một tuần cổ họng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Lúc này cửa phòng mở ra, Đinh Thành vội vàng đi vào: "Chiến tổng, cô Tống xảy ra chuyện rồi..."
Đinh Thành nói ngắn gọn về những gì đã xảy ra với tốc độ nhanh nhất từng có trong cuộc đời anh ấy, sau đó Quý Ngộ Thần nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ủ rũ cả buổi tối của ai đó cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Chiến Bắc Kiêu từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, châm lửa nhưng lại không hút. Một lúc sau, anh sải đôi chân dài bước ra khỏi phòng bao.
Đinh Thành vội vàng đi theo nói: "Chu Hải Dương hiện tại đang ở trong bệnh viện của chúng ta, chị họ của cô Tống cùng với lão phu nhân nhà họ Chu đã đến đồn cảnh sát rồi, tình hình không mấy lạc quan!"
Khi nghe tới Mạnh Nhã Vân, người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, "Người chị họ trà xanh này của Tống Niệm Niệm quả thật có năng lực đây!"
"..." Một tổng tài độc đoán bá đạo như vậy mà cũng biết đến từ “ trà xanh” ư?
Đinh Thành vốn muốn cười, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, liền nhịn xuống, "Cô ta quả thực cũng có chút mưu kế, nhưng quả thực đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, không phải sóng to gió lớn gì !"
Người đàn ông không nói gì thêm, chỉ là nét mặt đặc biệt lạnh lùng, âm trầm khó lường.
Mãi cho đến khi lên xe, anh hình như mới nghĩ ra điều gì, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc chỉ về phía Đinh Thành đang ngồi ở ghế lái, “Gọi điện thoại cho bác sĩ Ninh, bảo với ông ấy, vết thương của Chu Hải Dương nếu không trải qua mười mấy cuộc phẫu thuật thì không thể lành được, những việc khác ông ấy cũng biết nên làm thế nào rồi!”
"..." Đinh Thành sửng sốt, bác sĩ Ninh là bác sĩ phẫu thuật tim giỏi nhất Vân Đô, vậy mà Đại Boss muốn ông ấy làm vậy, chẳng phải là đang muốn hành hạ cậu ấm phá gia chi tử nhà họ Chu hay sao?
Vãi chưởng, Đại Boss thực sự có quan tâm đến Tống Niệm Niệm!
Anh đứng sau giúp cô tất cả mọi chuyện, nhưng lại không lên giường với cô, thế là đang muốn làm gì đây?
Định chơi trò chú chân dài tốt bụng à? Khẩu vị của mấy ông chủ quả thật cũng khá mặn đó!
Phòng giam tại đồn cảnh sát.
Ngay khi hai cảnh sát trẻ đẩy Tống Niệm Niệm vào phòng tạm giam, Mạnh Nhã Vân đã ngạo nghễ đi vào cùng một người phụ nữ lớn tuổi đeo đầy trang sức.
"Bà ơi, chính là cô ta, là Tống Niệm Niệm, người đã đâm anh Hải Dương đó!" Mạnh Nhã Vân khóe miệng nở nụ cười xấu xa, tiếp tục nói: " Bà nhìn mặt cô ta là biết cô ta không phải loại người tốt đẹp gì. Bà xem, cô ta thật tồi. Đã kết hôn rồi mà vẫn quyến rũ anh Hải Dương. Thật tội nghiệp anh Hải Dương thật lòng thật dạ với cô ta, cuối cùng còn bị cô ta đâm cho thành bộ dạng này!"
"Cái gì? Cô ta đã kết hôn rồi?" Lão phu nhân nhà họ Chu cả đêm lo cho cháu trai, không nén được cơn giận, hung dữ xông đến trước mặt Tống Niệm Niệm, túm tóc rồi tát vào mặt cô.
“Con tiện nhân không biết an phận, đến cháu nội của ta cũng dám động vào!” Bà lão càng nói càng tức giận, phẫn nộ vò đầu bứt tóc Tống Niệm Niệm , “ Tội nghiệp cho thằng cháu nội thật thà của ta bị cô chơi xỏ, hôm nay ta nhất định phải thay người nhà cô, dạy dỗ cho cái loại tiện nhân không ai dạy bảo này một bài học!”.