Chương 21: Khi Tôi Cứu Em, Tôi Đâu Có Đùa!

Mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng Tống Niệm Niệm vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu từ miệng người đàn ông này khi hắn nói, còn cả khuôn mặt vô cùng phóng đãng của hắn ta nữa.

Người đàn ông đó thấy nàng liếc mắt một cái lại càng hưng phấn, không nhịn được hướng nàng hôn gió, "Mỹ nhân, đi thôi, anh đây đã đi theo được một lúc rồi, trông em..."

"Còn không mau lên xe!"

Giọng của Chiến Bắc Kiêu không lớn, nhưng lại có một tia lạnh thấu xương.

Tống Niệm Niệm chỉ sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng mở cửa ghế trước, bước lên xe.

Cô ấy không biết nhiều về ô tô, cô chỉ cảm thấy rằng chiếc xe của người đàn ông này rất đắt tiền vì chỗ ngồi quá thoải mái.

“Ừm!” Không biết vì sao, trong không gian khép kín chật chội như vậy, cô nhìn sang người đàn ông đẹp trai uy nghiêm nhưng lãnh đạm ngồi trên ghế lái, trong lòng lại có chút sợ hãi, “Làm ơn cho tôi xuống ở ngã tư phía trước, chỗ có thể bắt xe buýt là được, cám ơn!"

Lời nói ra chưa được 5 giây, người đàn ông không nóng không lạnh nhìn cô nói: "Không gọi là chú bán hoa nữa à?"

Tống Niệm Niệm...

Nghe giọng điệu của anh, có phải là không hài lòng với việc cô gọi anh là chú?

Nhưng chuyện đó không phải đã quá rõ ràng hay sao? Anh nhìn lớn hơn cô nhiều tuổi mà.

Cô nghĩ ngợi một hồi, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt dây đeo túi, "Tôi thấy với quan hệ của chúng ta, tốt hơn vẫn nên làm người lạ thôi, sau này không cần xưng hô gì cả!"

"Hừ!" Nghe vậy, người đàn ông trầm giọng cười lạnh, "Quả thật là với mối quan hệ đã từng ngủ cùng nhau, lại còn nợ tôi 10 triệu tệ, đúng thật là không thể gọi tôi là chú được !"

"..." Không khí trong xe vừa rồi còn lạnh lẽo, lúc này lại vì người đàn ông này nhắc lại chuyện ngủ cùng nhau mà nảy sinh một cảm giác ám muội khó hiểu.

Khuôn mặt trắng nõn non nớt của Tống Niệm Niệm tràn đầy vẻ ngượng ngùng, lúng túng dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thấp giọng lẩm nhẩm: "Trông có vẻ khá lớn tuổi rồi, còn không để người ta gọi chú."

Người đàn ông có thính giác tốt đến kinh ngạc, khóe môi nổi lên một tia tà khí khó có thể nhận ra, thanh âm trầm thấp, "Cũng đã gọi là chú rồi, không già sao được?"

Cô gái nhỏ...

Câu nói này, câu nói này, sao nghe ra lại đen tối như vậy?

Nhưng khi người này nói chuyện, lại có vẻ rất nghiêm túc, khiến người ta không khỏi nghĩ theo chiều hướng khác, "Là tôi đang khen chú tuổi tuy đã hơi lớn, nhưng trông không già chút nào, rất điềm đạm!"

“Ừ.” Người đàn ông nhướng mày liếc cô một cái, bộ dạng vẫn nghiêm túc như vậy, “Lần sau khen người khác phải nói rõ ràng hơn một chút!”

"..."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Rõ ràng cái đầu anh!

Đã già rồi mà còn không nghiêm chỉnh!

Đang nói về vấn đề tuổi tác cơ mà, vấn đề tuổi tác đó!

Vậy nên, còn gì để nói với ông chú già này đây? Có nói thế nói nữa cũng chẳng có ích lợi gì, đành phải ngoan ngoãn ngồi đó, "Chú nói đúng lắm, sau này tôi nhất định phải cẩn thận trong lời nói và hành động!"

Tốt nhất sau này đừng có gặp lại nữa!

Người đàn ông không nói gì nữa, nhớ lại đôi vai gầy cùng dáng vẻ đáng thương đi trên đường lúc nãy của cô, thanh quản bất giác khẽ động, giọng không cao không thấp nói, “Giận rồi sao? "

“Không có!” Nói xong lời này, Tống Niệm Niệm thấy mình phủ nhận quá vội vàng, cảm thấy bản thân có chút giấu đầu hở đuôi.

"Tức giận vì tôi đã không giúp em?"

"Đâu có đâu, giống như..." Người đàn ông đột nhiên nhìn sang với ánh mắt thâm thúy. Tống Niệm Niệm không kịp đề phòng trước ánh nghiêm túc mà thâm trầm, miệng vô thức lắp bắp, "Giống như, giống như... "

Vốn dĩ cô không giỏi nói dối, giờ đây lại đối diện với đôi mắt tinh tường kia, cô đành phải cúi đầu thừa nhận với anh: "Lúc trong phòng bao đúng là có chút tức giận, nhưng nghĩ lại, cũng là tôi quá sốc nổi rồi, quên mất chú cũng là ở đó làm thuê. So với tôi cũng không khá hơn là bao!"

Đột nhiên cô ngước lên, mở to mắt nhìn anh mà la lớn: "Suýt chút nữa quên mất, vừa rồi chú đánh tên đại ca kia, hắn sẽ không gây khó dễ cho chú chứ?"

Chiến Bắc Kiêu...

Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch lại nghiêm túc này khiến anh đột nhiên có cảm giác muốn nói cho cô biết sự thật.

Anh còn chưa kịp trả lời cô, giọng nói lo lắng của Tống Niệm Niệm lại vang lên: "Tiêu rồi, tiêu rồi! Anh ta tâm địa xấu xa như vậy, nhất định sẽ báo thù chú đó. Nếu anh ta giống như những gì người ta nói, dựa theo quy tắc ngầm, muốn lấy một cánh tay, hay một bên chân của chú thì sao đây ..."

"..."

Chiến Bắc Kiêu nghe giọng nói líu lo không dừng của cô nhóc bên cạnh thật êm tai, vừa vặn phía trước có đèn đỏ nên dừng xe lại.

Trong đáy mắt hiện lên ý cười, ánh mắt rơi xuống trên mặt cô gái nhỏ mang theo rất nhiều ý tứ hàm xúc, "Lo lắng cho tôi sao?"

“Đương nhiên là lo rồi!” So với vẻ mặt thờ ơ của anh, Tống Niệm Niệm quả thật lo lắng chết đi được, “Bởi vì tôi mà chú mới đánh anh ta!”

Người đàn ông rất hài lòng với câu trả lời này, những ngón tay dài của anh gõ liên tục trên vô lăng. Giọng nói trầm khàn của anh trong không gian này lại có chút gợi cảm, "Tôi bị anh ta làm cho tàn phế, em có chịu trách nhiệm không?"

Tống Niệm Niệm trong giây lát cũng có chút bối rối.

Cô không nghe nhầm đấy chứ!

Làm ơn đi, có cần phải ăn vạ rõ ràng như thế không?



Cô cắn môi nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông bên cạnh một lát rồi nói: "Chú đang nói đùa đó chứ!"

Người đàn ông mặt không biến sắc, giống như một vị anh hùng chính trực, "Khi tôi cứu em, tôi đâu có đùa!"

Tống Niệm Niệm...

Nói vậy cũng không sai, nhưng tại sao cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn?

Theo thói quen, cô cắn môi, mắt nhìn xuống bàn tay to lớn đang cầm vô lăng của anh, "Nếu mà có tàn phế thật, chăm sóc chú cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là nếu ở với tôi thì cuộc sống sẽ hơi khổ chút."

“Hơi khổ sao?” Người đàn ông nhướng mày, bộ dạng tùy ý mà nói tiếp “Bộ dạng của em trông không giống như phải sống cuộc sống khổ cực một chút nào .”

"Ừm!" Tống Niệm Niệm do dự một hồi, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy người đàn ông này cũng đã giúp mình mấy lần, nói thật với anh ta cũng không sao, "Mấy năm nay cuộc sống của tôi quả thực rất ổn, nhưng hiện tại cũng đang sống nhờ nhà của người ta thôi. Nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ bị người ta đuổi ra ngoài. Nếu như chú thực sự bị đánh cho tàn phế, tôi lúc đó lại cũng bị đuổi ra ngoài, như thế chẳng phải sẽ sống những ngày tháng khổ cực sao."

Cô vừa nói vừa cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ thép tay, cùng bộ âu phục cao cấp trên người anh, "Dù sao cũng chắc chắn rằng sẽ rất khổ so với cuộc sống sung túc của chú bây giờ!"

Chiến Bắc Kiêu...

Một loạt những lời này, nghe thật đáng thương. Ai không biết, khi nghe được lại nghĩ trước giờ anh toàn cho người ngược đãi cô không bằng.

Đèn xanh bật lên, bàn tay to lớn đeo đồng hồ của anh cũng xoay vô lăng, "Tôi hiện tại sống rất sung túc sao?"

"Bên ngoài nhìn vào thấy cũng khá sung túc đó!" Tống Niệm Niệm suy nghĩ một chút nói: "Tôi thấy bộ đồ của chú, xe của chú còn cả đồng hồ của chú đều rất đắt tiền, đều là đồ đi thuê đúng không? Trong truyện của Tĩnh Hảo cũng viết, đối với một trai bao hàng đầu như chú, ngoại hình rất quan trọng nha!"

Cô ấy càng nói càng hứng thú, "Truyện của Tĩnh Hảo cũng viết, trai bao hàng đâu như chú mỗi đêm ít nhất cũng có đến tám nghìn tệ. Có đúng vậy không?"

"..."

Đúng là đau đầu mà. Sao lại cưới về một đứa ngốc thế này?

Anh him lặng, bầu không khí vừa rồi vẫn còn tốt đẹp đột nhiên nguội lạnh.

Ngay cả nhiệt độ trong xe dường như cũng giảm đi vài độ, Tống Niệm Niệm ý thức được hình như mình đã đó sai gì đó, muốn nói xin lỗi, lại không biết nên nói như thế nào.

Thử nghĩ xem, ông chú này có ngoại hình đẹp như vậy, chân dài như vậy, lại có vẻ cao quý khí chất, chọn làm công việc này chắc chắn đã gặp khó khăn gì đó.

Cô thì hay rồi, đã thế còn lấy công việc của người ta ra làm trò cười!

Tội lỗi, tội lỗi, thật sự tội lỗi mà!

Cô ngoan ngoãn ngậm miệng, cho đến khi xe chạy đến một giao lộ khác có đèn giao thông, cô mới sực nhớ mình sắp đi đâu, cô lo lắng chỉ về phía ngã tư phía trước nói với người đàn ông: “Chú à, chú à, chú mau dừng ở đây, tôi còn phải ở đây bắt xe bus nữa!”.