Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thiếu Gia, Hôn Đủ Chưa Vậy?

Chương 20: Hay Là Anh Vẫn Đang Đợi Người Phụ Nữ Đó?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng, anh ta còn đe dọa mà bồi thêm một câu: "Đương nhiên nếu cô Tống không muốn nhảy thì cũng được thôi, nhưng hợp đồng quy định rõ ràng rằng nếu cô không nhảy đủ 1 tháng, nghĩa là cô đã vi phạm hợp đồng. Tiền bồi thường hợp đồng là 20 triệu tệ!"

Ngữ điệu của hắn ta rõ ràng không có ý đùa giỡn, trong đáy mắt hiện lên vẻ hung ác, Tống Niệm Niệm bị anh ta dọa đến nói không nên lời.

Cô vô thức đưa mắt nhìn lên bóng người cao lớn trong phòng bao, lại không biết người đàn ông đó sớm đã ngồi trên sô pha hút thuốc. Khi cô nhìn sang thì anh ta đang cúi người gạt tàn thuốc.

Cứ như nãy giờ anh ta không nghe thấy Quý Ngộ Thần nói gì với cô, ngay cả khi cô nhìn sang phía anh cầu cứu, anh vẫn ung dung vắt đôi chân dài mà phả ra khói thuốc. Trong làn khói cuộn tròn, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng hình ảnh này lại khiến người ta cảm thấy thần bí và quyến rũ vô cùng.

Anh cứ như vậy hút thuốc, nhìn xa xăm về một hướng, mặc cho ánh mắt của Tống Niệm Niệm vẫn đang hướng về phía mình.

Công bằng mà nói, tư thế hút thuốc của anh ấy rất đẹp, rất gợi cảm và tràn đầy nam tính, có thể nói là quyến rũ kinh khủng, nhưng mắt Tống Niệm Niệm lúc này lại đỏ hoe.

...

Sau khi Tống Niệm Niệm rời đi, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Quý Ngộ Thần không còn cái bộ dạng khoa trương như đang đứng trước Tống Niệm Niệm lúc nãy, hắn ta đưa một ly vang đỏ cho Chiến Bắc Kiêu rồi cười một cách ngây thơ vô tội, "Chiễn lão đại à, tôi cũng không cố ý nhắm vào vợ anh, là cô ấy tự mình ngốc nghếch mà mắc vào bẫy đấy chứ!"

Người đàn ông đang hút thuốc liền liếc xéo anh ta, cũng không cầm lấy đồ uống anh ta đưa.

"Anh cũng biết quy định của chỗ tôi mà, tìm được một vũ công đã không dễ dàng rồi. Hơn nữa cô ấy nhảy đẹp như vậy, tôi cũng không còn cách nào cả."

"..."

Mãi cho đến khi điếu thuốc trong tay anh cháy sạch, Chiến Bắc Kiêu mới nghiêm túc nhìn hắn ta, một lúc sau mới hơi hé đôi môi mỏng, “Còn tưởng có sự bảo đảm của mẹ tôi mà anh không cần sang phòng thí nghiệm bên Mỹ nửa năm, vậy mà anh lại không còn cách nào nữa hả?"

Quý Ngộ Thần...

Có trời mới biết, hắn đã cùng thái hậu trao đổi cái gì mới có được sự tự do này!

Nhắc đến thôi đã chảy cả nước mắt nước mũi rồi!

Sau khi nghịch chiếc ly trong tay một lúc lâu, lại thở dài một hơi, Quý Ngộ Thần ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch ly rượu, giọng điệu cứng rắn nghiêm túc hiếm có, "Bắc Kiêu, tôi thực sự không hiểu, anh rõ ràng có thể có được cô ấy, sao vẫn cứ cố chấp không động đến cô ấy vậy?"

Chiến Bắc Tiếu cụp mi mắt, không nói gì.

"Có phải vì chị gái của cô ấy không?" Quý Ngộ Thần ngập ngừng tiếp tục, "Nếu là vì chị gái của cô ấy, tôi không nghĩ đó là vấn đề lớn. Dù sao, cả hai cũng đều đạt được thứ mà mình cần rồi. Trong những năm này, anh đối xử với Tống Niệm Niệm cũng đủ tốt rồi. Hơn nữa, cũng là do chị của cô ấy phản bội anh trước, hay nói đúng hơn là, "

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hắn sững người, trong đôi mắt hiện lên vẻ giễu cợt, thấy vẻ mặt Chiến Bắc Kiêu không có gì thay đổi, hắn mới dám nói tiếp: “Hay là anh vẫn đang đợi người phụ nữ đó?”

Hắn nói nhiều như vậy, thậm chí còn phạm phải điều cấm kỵ. Bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên nhắc tới người phụ nữ đó trước mặt, nhưng Chiến Bắc Kiêu vẫn lạnh lùng như cũ, vẻ mặt không chút thay đổi.

Vào lúc này, Quý Ngộ Thần đột nhiên hiểu tại sao Thái hậu lại lo lắng như vậy khi Tống Niệm Niệm vừa tròn hai mươi, bà không thể đợi thêm nữa mà sốt ruột, nhanh chóng hạ thủ!

Người phụ nữ đó như một loại virut ung thư, một con quái vật, vì vậy trước khi cô ta từ cõi chết trở về, bà phải thay đổi hiện trạng của tất cả mọi thứ, như vậy khi cô ta quay lại cũng sẽ tức chết!

Trong lúc hắn đang phân tâm, Chiến Bắc Kiêu đã gọi Đinh Thành tới.

“Chiến tổng!” Đinh Thành mở cửa đi vào, cung kính đứng ở một bên.

Chiến Bắc Kiêu với những ngón tay thon dài, gõ vài cái lên tay vịn ghế sô pha, quay qua nói với anh ta: “Ra ngân hàng rút 20 triệu tệ.”

Đinh Thành còn chưa kịp phản ứng, liền nghe người nọ lại nói: "Nhớ đổi tất cả thành tiền xu!"

"..."

Đinh Thành vừa nãy đứng ngoài canh cửa, hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Tất cả những gì anh ta biết là Tống Niệm Niệm hình như vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Anh ta không biết chuyện gì đang diễn ra, mà Quý Ngộ Thần biết tất cả mọi chuyện lại ngay lập tức xoay người, suýt nữa phun ra ngụm rượu vang vừa đưa vào miệng, "Chết tiệt, Chiến lạo đại, không đến nỗi thế chứ!"

Người kia thì cũng không thèm nhìn tới hắn nữa, từ trên ghế sa lon đứng dậy, đi đến bên cạnh Đinh Thành, “Đến lúc đó, ném thẳng 20 triệu tệ tiền xu vào mặt bác sĩ Quý, anh ta mà chết thì tôi chịu trách nhiệm!"

“Phì!” Đinh Thành không nhịn được cười ra tiếng.

"Cười, anh vẫn còn cười được! Có biết sắp xảy ra chuyện lớn không!"

Quý Ngộ Thần không vui, tự đấm vào ngực, "Ông chủ của các anh sắp phát khùng rồi, sắp tới chắc cũng sắp trừng trị cả đám người. Cẩn thận không lại bị anh ta bóc lột, ngày nào cũng bắt làm thêm giờ đó!"

“Đều không phải do anh sao!” Nói đến đây, Đinh Thành tức giận nói: “Tôi nói này Quý tiên sinh, có một ngày anh sẽ phải hối hận khi đã làm ra những chuyện này!”

Những gì xảy ra tối nay, chính anh ta cũng có thể nhìn ra đều là do Quý Ngộ Thần sắp xếp, nói gì đến đại Boss của anh ta!

"Ông đây còn lâu mới hối hận!" Quý Ngộ Thần khẳng định chắc nịch, "So với mấy đứa con gái ghê tởm đã từng dẫn về nhà, tôi thấy Tống Niệm Niệm kia với Chiến lão đại mới là phù hợp!"

"Tự nhiên nhắc tới cô ấy làm gì, mất cả hứng!" Sắc mặt Đinh Thành tối sầm lại, "Thật ra, nghĩ kỹ lại, Tống Niệm Niệm kia tốt đẹp đến đâu kia chứ. Không đúng, Quý tiên sinh, tôi nghĩ mãi mà không hiểu. Đang yên đang lành sao anh lại cứ đem phụ nữ đến cho Chiến tổng nhà tôi vậy?"



"Không đem phụ nữ đến, chả nhẽ lại đem đàn ông đến à?" Quý Ngộ Thần hùng hồn nói: "Đinh Thành, anh đừng quên, Chiến tổng nhà anh có ngai vàng cần phải thừa kế đó!"

"..."

Đinh Thành ngẩn người một lúc mới hiểu ra: “Cho nên, người đứng sau những chuyện này thực ra chính là mẹ của Chiến tổng?”

“Chết tiệt!” Quý Ngộ Thần khinh bỉ nhìn anh ta, “Đừng nói với tôi là anh không biết, bao nhiêu năm qua là thái hậu đã để dì Yến trông chừng Tống Niệm Niệm!”

"..."

...

Tống Niệm Niệm không ngờ rằng khi cô quay lại phòng thay đồ ở tầng hầm, quần áo của cô đã bị cắt thành nhiều mảnh, túi xách của cô thì bị lục lọi, toàn bộ số tiền mặt của cô đã bị lấy cắp.

Đứng trong phòng thay đồ, nghĩ đến những gì Quý Ngộ Thần đã nói với cô ấy trước đây, còn có ánh mắt và cặp lông mày lãnh đạm của người đàn ông kia khi đó, cô lại cảm thấy l*иg ngực mình đau đớn khủng khϊếp.

Sau khi rời khỏi quán bar, Tống Niệm Niệm lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lục Tĩnh Hảo thì điện thoại đúng lúc đó lại rung lên, là tin nhắn của Lục Tĩnh Hảo.

[Niệm Niệm, mọi chuyện vẫn ổn chứ? Mình xin lỗi, mình gặp chút chuyện nên phải ra ngoài một lúc. Làm xong viêc, nếu cậu có thời gian, đên Trung tâm Kim Hà với mình đi. Mình buồn quá. Niệm Niệm, hóa ra anh ấy thật sự không thích mình chút nào! 】

Vừa rồi trong phòng bao, khi Quý Ngộ Thần nói những lời xấu xa, làm khó Tống Niệm Niệm như vậy, cô không khóc, thậm chí cô còn nghĩ, có gì mà phải khóc nào, cô vẫn không tin trên đời này không còn luật pháp nữa.

Nhưng bây giờ, khi cô nhìn thấy tin nhắn này của Lục Cảnh Hạo, giọt nước mắt cô kìm nén đã lâu lại rơi xuống.

Trên thực tế, người chồng mà cô ấy nhung nhớ lại không hề thích cô ấy, cho dù cô ấy ...

Đúng lúc này, một chiếc ô tô dừng lại ngay trước mặt cô. Cô sửng sốt một hồi, nghĩ đến mình đang mặc đồ như thế nào, liền vội vàng khoanh tay ôm chặt lấy mình.

Mãi cho đến khi cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh như lớp băng ngàn năm của Chiến Bắc Kiêu, cô mới thu lại cảnh giác một chút.

Cô không hiểu anh đột nhiên đỗ xe trước mặt cô là có ý gì?

Có điều gì muốn nói với cô? Hay là muốn cô lên xe?

Cho nên anh ta không nói gì, cô cũng không nói gì. Chỉ là bầu không khí giữa hai người bế tắc như vậy, thật sự rất cổ quái.

Mãi cho đến khi chiếc xe phía sau đột nhiên vượt qua xe của Chiến Bắc Kiêu, sau đó người đàn ông ngồi ở ghế sau huýt sáo với Tống Niệm Niệm, "Người đẹp, em không thích xe sang của anh ta sao? Hay là thử ngồi xe của anh này!".
« Chương TrướcChương Tiếp »