Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thiếu Gia, Hôn Đủ Chưa Vậy?

Chương 19: Bây Giờ, Cô Có Thể Cút Khỏi Đây Được Rồi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Aww!” Quý Ngộ Thần hét lên khi bị ném ra khỏi ghế sô pha.

Cú đá của Chiến Bắc Kiêu thực sự rất mạnh, Quý Ngộ Thần đau đến mức xoa ngực, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục được.

Một loạt sự việc xảy ra khiến Tống Niệm Niệm vẫn còn đang kinh hãi đến choáng váng, nép mình trên ghế sô pha.

Suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi một tiếng kêu lên đau đớn từ Quý Ngộ Thần.

"Ôi, đau chết ta rồi, ta nói này lão Chiến..."

Chiến Bắc Kiêu dùng ánh mắt sắc bén như dao liếc qua, Quý Ngộ Thần nhanh chóng hiểu chuyện mà ngậm miệng lại.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Chiến Bắc Kiêu ánh mắt lạnh lùng vươn một tay về phía Tống Niệm Niệm, "Có thể đứng dậy không?"

"..."

Vừa rồi Tống Niệm Niệm thật sự sợ chết khϊếp, không ngờ tới Quý Ngộ Thần vừa kéo cô vào phòng bao liền đẩy cô xuống sofa, dùng vẻ mặt dâʍ đãиɠ mà hưng phấn hỏi.

"Đêm đó biểu hiện của gã trai bao kia thế nào? Tổng cộng bao nhiêu lần, mỗi lần kéo dài bao lâu? Có muốn thử lại với tôi một chút không?"

Những gì trải qua trong những năm tháng trước đây khiến sắc mặt cô mỗi khi gặp phải chuyện đáng sợ đều tái nhợt, thân thể sẽ không tự chủ được run lên, cô còn tưởng rằng người đàn ông này có lẽ là vì sắc mặt khó coi của cô mới làm ra những chuyện thế này.

Chỉ là anh ta thật sự rất lạnh lùng, rất hung dữ. Từ khi anh ta tiến vào đến giờ, không khí trong phòng bao dường như đã giảm đi rất nhiều.

Do dự hai giây, cô mới chậm rãi đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay to lớn của anh. Rất nhanh, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô đã được bao bọc bởi lòng bàn tay ấm áp to lớn của anh.

Trầm ngâm một lúc lâu như vậy, Tống Niệm Niệm dần dần tỉnh táo lại, một lúc sau, cô mới ngước mắt lên, cẩn thận nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Anh ấy thật sự rất cao, nhìn rất uy nghiêm, anh có một loại khí chất mà cô không thể diễn tả được, chỉ tiếc, anh ấy nhìn đẹp trai như vậy, chân dài như vậy, nhưng công việc của anh ta thì...

“Cảm ơn chú bán hoa!” Dù thế nào đi nữa, cô cũng cần phải nói một câu cảm ơn với người ta.

Chú bán hoa nào đó...

“Khụ, khụ, chú bán hoa…” Sau giây phút kinh ngạc qua đi, Quý Ngộ Thần ôm bụng cười dữ dội.

Chị dâu nhỏ này quả thật quá uy lực, quá thú vị đi mà.

Cô thậm chí còn đổi tên cho Chiến lão đại nữa? Đừng nói với hắn rằng cô gọi anh ấy là chú bán hoa bởi vì cô nghĩ anh ấy là một tên trai bao, nếu thật là như thế thì hắn cười chết mất.

Chiến Bắc Kiêu không thèm để ý tới điệu cười thấp hèn của Quý Ngộ Thần, sau khi buông tay Tống Niệm Niệm ra, anh ta lạnh lùng nói với cô: “Sau này đừng đến nơi này nữa!”

“…” Tống Niệm Niệm theo bản năng cho rằng anh đã nghĩ mình là loại phụ nữ thế nào sau khi nhìn thấy quần áo của cô, cô vội vàng giải thích: “Không, chú bán hoa, có thể chú hiểu lầm rồi, cháu ở đây không phải… "

" Cô thế nào cũng không liên quan gì đến tôi. Bây giờ, cô có thể cút khỏi đây được rồi!!" Người đàn ông này lãnh đạm đến mức không thèm nhìn cô lấy một cái.

“Tôi…” Cô gái nhỏ mở miệng, còn muốn giải thích cho bản thân, nhưng khi bắt gặp ánh mắt không kiên nhẫn của người đàn ông, cô lại không còn dũng khí.

Nơi trái tim không hiểu sao cứ quặn thắt lại, cô dừng lại, cắn môi, dùng đôi chân mảnh khảnh đi về phía cửa.

Quý Ngộ Thần, người đang chứng kiến sự việc cũng sững sờ.

Vãi chưởng!



Tại sao mọi thứ lại hoàn toàn khác với những gì hắn ta tưởng tượng?

Theo kế hoạch ban đầu của hắn, chỉ cần Chiến lão đại kịp thời chạy qua, nhìn thấy chị dâu nhỏ trong điệu nhảy nóng bỏng như vậy, quần áo của cô ấy có thể nhìn xuyên thấu như vậy, anh ta hẳn sẽ ném cô ấy xuống và chà đạp cô đầy quyết liệt cả trăm hiệp mới đúng chứ!

Tại sao anh ta lại có bộ dạng như con chim nhỏ thế này? Thật làm xấu mặt cánh đàn ông mà!

Quý Ngộ Thần trong lòng hét lên: Chiến lão đại, lên đi mà, nếu anh mà lên thì Chiến gia tộc nhà anh sẽ hưng vượng lên đó!

Nhưng mà……

Thực tế thì quả nhiên tàn nhẫn.

Hắn ta nín thở hắng giọng, suy nghĩ sâu sắc thay đổi sách lược, chậm rãi đi về phía cửa: “Nếu tôi nhớ không lầm, cô Tống đây được Lục Cảnh Hạo giới thiệu để thay thế vũ công chính của buổi tối hôm nay. Bây giờ chưa biểu diễn mà đã muốn đi rồi. Định xem chỗ tôi như trò cười đấy hả?"

Tống Niệm Niệm đột nhiên bị giọng điệu của kẻ trục lợi này làm cho lạnh cả sống lưng, cô không thể tin mà quay đầu lại: "Anh có ý gì?"

“Cô không nghe rõ sao?” Quý Ngộ Thần cười cười thì thầm vào tai cô, “Có nhớ hợp đồng mà cô đã ký trước khi lên sân khấu không? Cô Tống, nội dung của hợp đồng là cô sẽ nhảy ở đây trong vòng một tháng. "

"Anh..." Tống Niệm Niệm tức giận đến phát run, người đàn ông này thay đổi sắc mặt quá nhanh, nhất là lúc này, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc trốn trong bóng tối.

“ Lúc kí hợp đồng, người quản lý đó rõ ràng nói với tôi là chỉ cần nhảy trong tối hôm nay thôi mà.”

“Này, cô thực sự cho rằng mình là tiên trên trời sao!” Quý Ngộ Thần khinh bỉ nhìn cô từ trên xuống dưới, “Nhờ có quý ông đây tôi mới không bắt cô sau khi nhảy xong còn phải cùng khách uống rượu, hay là cô nghĩ năm nghìn nhân dân tệ có thể kiếm dễ dàng như thế?"

“Rõ ràng là anh dở trò mà?” Tim Tống Niệm Niệm đập kịch liệt, tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, bờ môi run rẩy, “Anh như thế này là đang phạm pháp đó!”

"Thì sao nào? Tôi là ông chủ ở đây, cũng có nghĩa là tôi nói sao thì chính là như vậy!" Quý Ngộ Thần đứng trước mặt cô, bản chất kinh doanh của hắn ta lộ rõ, "Lẽ nào cô Tống chưa nghe câu này sao? Trên thế giới này, ai có nhiều tiền thì là thượng đế, mà họ Quý tôi đây không có gì ngoài tiền!”.
« Chương TrướcChương Tiếp »