Chương 7: Quyền trung khí thế
"Hô..."
Một quyền đánh ra, quyền phong chấn động.
Người khác tự nhiên không nhìn ra chỗ ảo diệu trong đó, chỉ cảm thấy Trịnh Hạo Thiên diễn luyện giống như đúc.
TruyenHDNhưng sắc mặt Dư Kiến Thăng, Dư Uy Hoa và Lâm Đình khẽ biến.
Một quyền này của Trịnh Hạo Thiên mang theo toàn bộ sức mạnh, một quyền đánh ra mang theo tiếng thét phá không. Mặc dù thanh thế không thể so sánh với Dư Uy Hoa lúc nãy, nhưng quyền thế gần giống hệt, lại thấy mơ hồ mấy phần bóng dáng nội gia quyền thuật.
Thật ra ngày hôm qua sau khi chứng kiến sức mạnh của Trịnh Hạo Thiên, mấy người bọn họ đối với việc hắn có thể đánh ra quyền phong sau khi nhất tâm nhất ý theo dõi cũng không có gì kỳ quái. Nhưng mà động tác và tư thế của hắn tương đối tiêu chuẩn, quả thật nhìn giống như một cao thủ đã tập luyện quyền thuật nhiều năm, làm cho người xem cảm thấy rung động trong lòng.
Điểm này làm cho ba người Dư Kiến Thăng cảm thấy không biết nói gì, nếu như bọn họ không xác định trước kia Trịnh Hạo Thiên chưa bao giờ luyện qua nội gia quyền thuật, khẳng định sẽ cho rằng hắn đã tập luyện từ nhỏ.
Ngay khi Trịnh Hạo Thiên bắt đầu thi triển quyền pháp, hắn lập tức đã tiến vào cảnh giới chuyên tâm không có tạp niệm, phảng phất như đã chìm vào trong thế giới quyền thuật.
Sau một hồi hắn thi triển quyền pháp từ trên cơ thể hắn dần dần đã bốc ra một luồng khí mơ hồ mà nặng nề, một luồng sát khí.
Các nam nhân xung quanh đang trầm trồ khen ngợi không biết đã im lặng từ bao giờ, mặc dù bọn họ không hiểu về nội gia quyền thuật lắm, nhưng cũng có chút nhãn lực, tự nhiên có thể nhìn ra Trịnh Hạo Thiên so với người bình thường mới học có điểm bất đồng.
Mấy phút đồng hồ sau, Trịnh Hạo Thiên tung một cước rồi thu về, hai quyền thu lại hai bên thắt lưng, há mồm phun ra một một luồng khí dài màu trắng
Trên mặt mọi người hiện ra vẻ ngơ ngác , trong lòng cảm giác rất kỳ quái.
Tên tiểu tử thi triển quyền pháp thật ra cũng không phải hết sức tiêu chuẩn, thậm chí có thể nói còn nhiều sơ hở, nhưng chẳng biết tại sao, quyền pháp của hắn hàm chứa một thứ gì đó không nói rõ được, loại quyền thuật này làm trong lòng bọn họ mơ hồ phát sợ.
Dư Kiến Thăng khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Lâm Đình, ngươi thấy Trịnh Hạo Thiên diễn luyện như thế nào?"
Lâm Đình tiến lên một bước, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Hạo Thiên không có trụ cột quyền thuật, cước bộ không vững, trọng tâm không ổn định, động tác chậm chạp vô lực. Mặc dù nhìn qua tổng thể khá tốt nhưng khoảng cách đến tiêu chuẩn còn xa"
Nói đến câu sau Lâm Đình cũng hạ thấp thanh âm.
Mặc dù động tác Trịnh Hạo Thiên chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng quả thật đã nhớ tất cả các động tác, chỉ riêng điểm này đã vượt xa hắn rồi
Dư Kiến Thăng chậm rãi nói: "Đánh giá không sai, nếu ngươi và Hạo Thiên giao thủ có thể thắng hắn không?"
Lâm Đình sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới Dư Kiến Thăng lại hỏi đến vấn đề này.
Nếu là Dư Uy Hoa nhất định không do dự mà trả lời có thể thắng, nhưng Lâm Đình suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Mặc dù động tác của Hạo Thiên chưa đạt tiêu chuẩn, lực lượng cũng không đủ, sơ hở còn nhiều. Nhưng không biết tại sao ta cảm thấy nếu như thắng hắn thì cũng phải cố hết sức"
Dư Kiến Thăng cất tiếng cười to nói: "Tốt, Lâm Đình, ngươi cũng không phụ kỳ vọng của thúc thúc ngươi và ta, nếu nói riêng về nhãn lực ngươi còn cao hơn Uy Hoa một bậc"
Dư Uy Hoa thấp giọng lầu bầu một câu, nhưng sợ uy quyền của phụ thân, chỉ dám lẩm bẩm rất nhỏ đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không nghe thấy rõ ràng.
Song, Dư Kiến Thăng đã đạt đến cảnh giới mắt nhìn rõ xung quanh tai tỏ tường bốn hướng quay đầu lại trừng mắt nhìn nhi tử một cái rồi nói tiếp: "Trước kia Hạo Thiên chưa từng học qua võ nghệ, mặc dù có trí nhớ rất tốt và lực lượng cũng mạnh nhưng dù sao cũng không thể đem tinh túy của quyền thuật phát huy, cho nên nhìn rất nhiều sơ hở. Tuy nhiên...". Mắt của hắn mơ hồ tỏa sáng nói: "Ta cũng không nghĩ tới, ngay lần đầu tiên học quyền thuật đã có thể sử ra quyền ý"
Nhất thời Dư Uy Hoa và Lâm Đình trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Hạo Thiên đầy quái dị.
Về phần nam nhân còn lại trong thôn đều thấp giọng nghị luận, đối với những gười không có thiên phú tu luyện quyền thuật mà nói, câu nói này của liệp sư Dư Kiến Thăng tràn đầy huyền ảo.
Dư Kiến Thăng bước lên trước vỗ vỗ bả vai Trịnh Hạo Thiên nói: "Quyền ý là một loại ý cảnh của quyền pháp, nói như vậy, chỉ có trải qua hàng năm khổ luyện, hơn nữa thiên tư hơn người, như vậy mới có thể từ từ dưỡng thành quyền ý. Bất quá theo ta được biết có người trời sinh đã thích hợp luyện quyền, lúc bọn họ luyện quyền, so với người thường thì thuận lợi hơn nhiều có thể dễ dàng dưỡng thành quyền ý. Người như thế tu luyện nội gia công phu tuyệt đối là làm ít hưởng nhiều"
Nhất thời trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ vẻ vui mừng.
Mặc dù hắn cũng không rõ quyền ý là cái gì nhưng hắn có thể hiểu được Dư Kiến Thăng đang khen ngợi hắn.
Thật ra thì Trịnh Hạo Thiên cũng không biết, mặc dù là nội gia quyền nhập môn nhưng cũng không đơn giản. Nếu như không có sư phụ tận tâm chỉ dạy, đừng nói nhìn một lần, cho dù có nhìn mười lần có thể vận dụng rập khuôn tất cả các động tác cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được tinh túy của quyền thuật.
Hắn vẻn vẹn chỉ quan sát một lần, hơn nữa bị giới hạn vì chưa nắm rõ được căn bản quyền thuật nên không đánh ra được quyền thuật theo đúng tiêu chuẩn, nhưng mà đã có thể phát ra mô phỏng được vài phần khí thế của Dư Uy Hoa.
Nhưng chính là mấy phần tựa như phải mà không phải khí thế quyền thuật mới thật sự làm cho Dư Kiến Thăng căm thấy kinh hãi.
Phất tay, Dư Kiến Thăng giải tán những nam nhân đang vây quanh.
Sau đó hắn bắt đầu chính thức tự tay dạy Trịnh Hạo Thiên trường quyền nhập môn.
Hắn giảng dạy đương nhiên hơn xa những gì Dư Uy Hoa vừa mới thực hiện, chẳng những đêm mỗi chiêu mỗi thức trường quyền nhập môn chỉ dạy cặn kẽ mà còn đem hết tinh túy của quyền thuật ra chỉ dạy.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều mở to mắt, nghe không chớp mắt chỉ để sót lời nào.
Mặc dù đối với nội dung này bọn chúng cũng không xa lạ gì nhưng mỗi lần Dư Kiến Thăng tự mình chỉ dạy bọn chúng lạ hiểu sâu thêm một tầng nữa.
Hơn nữa lúc này bọn chúng vừa hâm mộ lại vô cùng kinh ngạc.
Trước kia lúc bọn chúng học tập trường quyền nhập môn, lần đầu tiên Dư Kiến Thăng truyền thụ, chỉ dạy bọn chúng phần đả pháp, còn về phần tinh túy trong đó luôn nhất định không truyền.
Cho đến một năm sau, bọn chúng đã căn bản nắm giữ được tiêu chuẩn quyền thuật Dư Kiến Thăng mới từ từ từng tí một chỉ dạy những tinh túy này. Nhưng đối với Trịnh Hạo Thiên lại bất đồng, thái độ như hận không thể trong một canh giờ đem tất cả các tinh túy trường quyền nhập môn ra chỉ dạy hết của Dư Kiến Thăng làm bọn chúng thấy như ăn dấm.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên chớp động quang mang vui sướиɠ.
Mỗi câu nói của Dư Kiến Thăng lọt vào tai hắn phảng phất như âm thanh của tự nhiên.
Đặc biệt những tinh túy của quyền thuật kia càng làm cho hắn cảm giác như vén được tấm mây mù thấy trời xanh.
Chẳng biết tại sao, tựa hồ đối với tinh túy quyền thuật hắn như một kiểu trời sinh đã hiểu, chỉ cần Dư Kiến Thăng giảng dạy một lần, là hắn đã có lĩnh ngộ. Mặc dù loại lĩnh ngộ này chỉ là một cảm giác mông lung nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết rồi.
So sánh với cảm ngộ thì hắn thi triển quyền thuật cũng còn chưa đáng kể chưa đạt đến tiêu chuẩn.
Bất luận kẻ học quyền thuật, chỉ cần trải qua gian khổ huấn luyện nhất định có thể dễ dàng thi triển ra động tác tiêu chuẩn. Nhưng mà muốn hiểu được hết tinh túy quyền thuật đem khí thế phóng thích trong mỗi quyền thì chỉ sợ trăm người không được một.
Dư Kiến Thăng nhãn lực rất tinh tường đương nhiên có thể nhìn ra vẻ vui sướиɠ trong mắt Trịnh Hạo Thiên.
Trong lòng hắn âm thầm vui mừng, mặc dù Trịnh Hạo Thiên mới tiếp xúc với nội gia quyền lần đầu nhưng mà biểu hiện của hắn vượt xa ngoài mong đợi của mình. Nếu cứ theo đà này phát triển đi lên, trong Đại Lâm thôn có đến tám chín phần xuất hiện thêm một vị liệp sư.
Ánh mắt của hắn chuyển động ngắm nhìn ba thiếu niên, trong tim của hắn bỗng chốc dâng lên một trận kiêu ngạo. Thất bại trước Uyển Nhất Phu một tháng trước nhất thời hoàn toàn tiên tán.
Ba đứa bọn chúng chính là những hạt mầm thật tốt có thể tiến lên hàng ngũ liệp sư, nếu sau này Đại Lâm thôn có ba liệp sư như vậy gay cả Uyển Gia thôn cũng không dám chèn ép.
Mặc dù trong lòng hắn cao hứng nhưng thần sắc trên mặt vẫn nghiêm túc nói: "Hạo Thiên, mặc dù thiên tư của ngươi rất tốt, nhưng trong khi tu luyện quyền pháp chỉ dựa vào thiên tư thôi cũng không đủ, nếu như không cố gắng, không đổ mồ hôi có thể khẳng định sẽ không đạt được thành quả". Hắn chỉ tay vào Dư Uy Hoa và Lâm Đình nói: "Quyền thuật bác đại tinh thâm, mặc dù trường quyền nhập môn đơn giản nhưng cũng bao hàm nhiều tinh túy. Mặc dù ngươi trời sinh đã có quyền ý nhưng cũng không thể lơi lỏng"
Trịnh Hạo Thiên cả kinh, hắn biết mình đã có chút vênh váo.
Đứng thẳng dậy hắn nghiêm nghị nói: "Trưởng thôn, cháu hiểu được. Sau này nhất định sẽ cố gắng luyện quyền, tuyệt đối không dám lơi lỏng". Chẳng qua khi nói những lời này trong lòng hắn tương đối kỳ quái.
Tại sao trưởng thôn giảng dạy mình hiểu được mà Dư Uy Hoa và Lâm Đình lại không hiểu.
Dư Kiến Thăng hài lòng gật đầu một cái, xoay người nhìn Dư Uy Hoa và Lâm Đình lớn tiếng nói: "Hai người các ngươi cũng nghe cho kĩ đây, sau này cũng phải nỗ lực tập luyện hơn nữa, nếu để Hạo Thiên luyện sau mà vượt trước, ta xem các ngươi còn có thể diện không".
Dư Uy Hoa và Lâm Đình ưỡn ngực dạ vang.
Dư Kiến Thăng lạnh lùng nhìn bọn hắn nói: "Hạo Thiên, ngày mai chúng ta sẽ vào núi săn thú, ngươi ở nhà luyện tập quyền pháp cho tốt, sau khi trở về ta sẽ kiểm tra"
Trịnh Hạo Thiên đáp ứng, hắn do dự một chút rồi hỏi: "Trưởng thôn, lần này người lên núi có thể hay không mang về cho cháu một ít thịt gấu?"
Dư Kiến Thăng giật mình, sau đó bật cười nói: "Làm sao, nhiều thịt gấu như vậy còn chưa chán sao?"
Trịnh Hạo Thiên gật đầu lia lịa, vừa nghĩ tới hiệu quả đặc thù khi dùng thịt gấu lại cảm thấy thèm thuồng lưỡi chảy dài ba thước.
Dư Kiến Thăng cười ha ha nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi, chờ sau khi về sẽ mang cho ngươi một con gấu thật to, coi như là quà cho ngươi bắt đầu luyện tập nội gia quyền.