Chiến Thiên

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật chính là cậu bé Trịnh Hạo Thiên. Vốn là một cậu bé nhút nhát, nhưng vào một đêm mưa to gió lớn cuộc đời cậu đã rẽ sang một con đường khác. Một con đường đầy vinh quang, nhưng cũng rất nguy hi …
Xem Thêm

Chương 18: Bầy sói
Ba đạo thân ảnh từ phía sau cây đại thụ đi ra, ánh mắt lợi hại của bọn họ đánh giá bốn phía.

Thời gian bọn họ vào trong núi đã một ngày một đêm, nhưng làm cho Trịnh Hạo Thiên thất vọng chính là bọn chúng cũng không phát hiện được một động vật to lớn nào. Đừng nói là các loại hổ báo mà hắn ngưỡng mộ đại danh đã lâu mà ngay cả bá chủ Hùng Lang sơn là sói và gấu cũng không thấy.

Dọc theo đường đi bọn chúng chỉ gặp một ít động vật nhỏ mà thôi.

Dĩ nhiên không phải bọn chúng cũng không có thu hoạch được gì. Ở cạnh một gốc đại thụ đã bị khô héo bọn họ hái được một ít nấm trân quý, chỉ cần đưa vào trong thành là có thể bán được một số tiền lớn. Bất quá chuyện tốt như vậy cũng không phải tùy thời đều có thể gặp được, cho nên lực chú ý của bọn chúng đều tập trung lên việc săn thú.

Bỗng nhiên, Lâm Đình đang đi ở phía trước vung tay lên, ngay lập tức Dư Uy Hoa và Trịnh Hạo Thiên đều ngừng lại.

"Các ngươi nhìn coi"

Lâm Đình tiến lên một bước chỉ xuống mặt đất, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Dư Uy Hoa tiến lên, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét, lỗ mũi khẽ ngửi, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Một thân ảnh màu xám tro từ cái sọt sau lưng Dư Uy Hoa chui ra, chính là Tiểu Vũ.

Thân thể nho nhỏ quay một vòng trên mặt đất, tiểu thử chợt nhảy lên bả vai Dư Uy Hoa, thân thể khẽ run rẩy.

Kể từ lúc vào núi, đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thiên thấy vẻ mặt hai người bạn trầm trọng như vậy, mà biểu hiện của Tiểu Vũ cũng khác hẳn ngày thường, làm cho tâm tình của hắn không khỏi chịu ảnh hưởng.

"Có chuyện gì vậy?" hắn cẩn thận hỏi.

Lâm Đình trầm giọng trả lời: "Hạo Thiên có thể chúng ta gặp phiền toái lớn"

"Phiền toái gì?"

"Phụ cận nơi này thường có một bầy sói lui tới"

Lâm Đình chỉ vào mặt đất nói :

"Nơi này còn dấu chân, phân và nướ© ŧıểυ của bầy sói, từ độ cứng của phân và dấu chân có thể nhận thấy thời gian cũng không lâu. Hơn nữa số lượng bầy sói cũng hẳn là từ sáu con trở lên"

Hai tròng mắt Trịnh Hạo Thiên nhất thời sáng lên.

Ở Hùng Lang sơn, dã thú nổi danh nhất là cẩu hùng (gấu chó) và bầy sói.

Lực chiến đấu của bọn chúng không phải cường đại nhất nhưng trong dãy núi khổng lồ này, thực lực toàn thân bọn chúng hoàn toàn xứng đáng bài danh đệ nhất.

Sự lợi hại của cẩu hùng Trịnh Hạo Thiên đã được chứng kiến, mặc dù đêm hôm đó đã trải qua hai năm nhưng trong ký ức của hắn vẫn còn rất mới mẻ.

Nếu như không có bẫy rập của phụ thân hắn, nếu như không phải trong thôn có một vị săn sư đầy kinh nghiệm và uy tín như Dư Kiến Thăng, như vậy thôn của bọn họ cũng không còn tồn tại nữa.

Mà ác lang trong Hùng Lang sơn xét về thực lực mỗi con thì không thể nào so sánh với cẩu hùng nhưng bọn chúng là sinh vật quần cư. Ở trong núi vô luận là hung cầm mãnh thú nào chỉ cần gặp một bấy sói thì chỉ có cách tìm đường chạy trốn mà thôi.

"Sáu con dã lang, chúng ta có thể đối phó được không?" Trịnh Hạo Thiên hăng hái bừng bừng nói.

Sắc mặt Lâm Đình trở nên ngưng trọng nói :

"Nếu như có chừng sáu đầu dã lang ba người chúng ta tự nhiên có thể dễ dàng ứng phó được, nhưng chỉ sợ số lượng bầy sói không phải chỉ có sáu con"

Dư Uy Hoa cười cười nói :

"Lâm Đình, dù sao nơi này còn chưa tiến vào thâm sơn, mặc dù khu vực này cũng thường có bầy sói lui tới nhưng cũng chỉ là một bầy sói nhỏ, không thể vượt quá mười con"

Trịnh Hạo Thiên liền giật mình nói: "Nơi này còn không coi là thâm sơn?"

Dư Uy Hoa và Lâm Đình liếc mắt nhìn nhau, Lâm Đình trợn mắt nhìn Dư Uy Hoa - kẻ luôn nhanh mồm nhanh miệng một cái rồi nói :

"Đương nhiên nơi này là thâm sơn bất quá trong núi là vô cùng vô tận, so sánh với nơi này thì còn nhiều nơi sâu hơn nữa"

Lúc này Trịnh Hạo Thiên mới chợt hiểu, hắn gật nhẹ đầu, rồi cúi xuống nghiên cứu dấu chân, phân và nướ© ŧıểυ của bầy sói để lại.

Dư Uy Hoa lè lưỡi đưa tay làm thủ thế xin lỗi.

Mặc dù hai người bọn họ cũng là kẻ to gan lớn mật, nhưng mang theo Trịnh Hạo Thiên cùng nhau vào núi, bọn chúng tuyệt đối không dám tiến vào chân chính bên trong rừng sâu núi thẳm.

Dĩ nhiên, địa phương mà hôm nay bọn họ đang đứng cũng được coi là thâm sơn, ở địa phương này cơ hội bắt gặp mãnh thú hơn xa dưới chân núi.

"Có cần đi đường vòng không?"

Lâm Đình từ trước đến giờ luôn nổi tiếng thận trọng, trầm giọng hỏi.

"Không cần"

Dư Uy Hoa hào khí can vân nói: "Ba người chúng ta cũng dều luyện ra chân khí, thân thủ so sánh với đa số thợ săn còn tốt hơn, tuyệt đối có thể đối phó với mười con sói trở xuống"

Lâm Đình khẽ nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trịnh Hạo Thiên, rồi ánh mắt dừng lại ở thanh lang nha bổng, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu một cái.

Mười đầu ác lang trở xuống, coi như chỉ hắn và Dư Uy Hoa cũng có thể chém gϊếŧ, càng không cần có thêm Trịnh Hạo Thiên.

"Hạo Thiên, chúng ta cùng nhau bố trí bẫy rập"

Dư Uy Hoa mỉm cười nói: "Uy Hoa lát nữa nhìn thủ nghệ của ngươi"

Dư Uy Hoa cười hắc hắc hắn vỗ ngực nói: "Yên tâm, hết thảy có ta đảm bảo không để các ngươi thất vọng"

Trịnh Hạo Thiên không hiểu nhìn hai người bọn hó một cái, bất quá thấy bọn họ đều có bộ dáng đã định liệu trước cũng không nói gì thêm.

Dù sao phụ thân hắn đã dạy, chuyện tình gì mình mà không am hiểu, vậy hãy nhìn nhiều nghe nhiều và nói ít, như vậy mới có thể học được chân chính bản lĩnh.

Lâm Đình lấy sừ sọt sau lưng ra một cái cuốc ngắn bắt đào đào xới đất lên.

Trịnh Hạo Thiên tự nhiên cũng không dám chậm trễ, ánh mắt dảo qua bên dưới, bắt đầu bố trí bẫy rập khác nhau xung quanh.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Đình làm chuyện này, tự nhiên là cực kỳ quen thuộc, mặc dù đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thiên vào núi nhưng gia đình hắn có truyền thống về bẫy rập, ở phương diện này dã vượt xa so với người bình thường tưởng tượng. Chỉ một khắc đồng hồ sau, trên mặt đất đã có thêm năm cơ quan bẫy rập.

Hài lòng gật đầu một cái, Lâm Đình nói: "Đối phó với bầy sói nhỏ, những loại bẫy rập này là đủ rồi, chỉ cần hai cái có thể phát huy tác dụng như vậy số ác lang còn lại tựu cũng không gây ra uy hϊếp"

Ánh mắt Dư Uy Hoa đầy hâm mộ nhìn các cơ quan bẫy rập hỏi :

"Hạo Thiên, ngươi đã học được chân truyền của Trịnh thúc?"

Lâm Đình đồng cảm gật đầu :

"Cùng là bố trí bẫy rập, của ta so với hắn căn bản không đáng nhìn. Nếu như hiện tại lập tức tham gia khảo hạch thợ săn, chỉ cần bằng vào ngón nghề này cũng tuyệt đối có thể thông qua"

Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ cười, mặt hơi ửng đỏ.

Trong hai năm qua, trừ khổ luyện chân khí, quyền thuật, tiễn thuật, thời gian còn lại của hắn đều vùi đầu vào học tập, nghiên cứu bảo điển gia truyền, thành tựu về cơ quan bẫy rập thậm chí còn vượt hơn Trịnh Thành Liêm.

Đây chính là chỗ tốt sau khi tu luyện võ thuật, trừ bỏ việc còn thiếu kinh nghiệm, cơ bản kiến thức của hắn tương đối vững chắc.

Mặt trời từ từ lặn, dần dần, ngay cả một tia sáng cũng đã biến mất.

Lúc này Dư Uy Hoa sớm đã góp nhặt được mốt đống lớn cành khô, ba người bọn họ cùng nhau động thủ, dọn dẹp một chỗ sạch sẽ.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình thành thục làm một cái giá nướng, đốt lửa kên, đặt con gà rừng lên bắt đầu nướng.

Rất nhanh một mùi thơm tràn ngập phát tán ra xung quanh.

Ánh mắt Lâm Đình chuyển động nhìn khắp mọi nơi đồng thời thấp giọng nói :

"May là hiện tại cũng không phải là mùa hè, nếu không chúng ta cũng không dám đốt lửa trong rừng"

Tim Trịnh Hạo Thiên đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, hắn có mấy phần chờ đợi, mấy phần hưng phấn, nhưng chỉ có mình hắn biết, một cỗ cảm giác chưa bao giớ được thể nghiệm lấy tốc độ ngày càng nhanh tràn ngập trong lòng hắn.

Đây là một cảm giác xa lạ, hắn không có cách nào khống chế được.

Hai tay và hai chân của hăn đều khẽ phát run, vốn lang nha bổng nhẹ như không tựa hồ cũng trở nên nặng hơn.

Hít một hơi thật sâu, hắn phát hiện, nhất định hắn phải nói cái gì đó, bằng không kết quả chờ đợi hắn chỉ sợ cũng không được tốt.

"Bọn chúng sẽ đến sao?"

Câu này vừa ra khỏi miệng ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng giật mình. bởi vì thanh âm của hắn cũng giống như tứ chi đều không khống chế được mà phát run. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenHD chấm cơm.

"Tuyệt đối sẽ đến"

Dư Uy Hoa như định liệu trước nói :

"Cái tên Hùng Lang sơn cũng không phải là đặt cho có, chỉ cần là địa phương mà bầy sói đi qua sẽ có rất ít mãnh thú dừng lại ở đó. thời gian bầy sói đi qua cũng không lâu, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nhất định sẽ trở về"

Lâm Đình cũng giật mình liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên, cười rồi đấm hắn một cái nói :

"Hạo Thiên, ngươi đang lo lắng cái gì? Yên tâm đi, chỉ là vài con ác lang, coi như chỉ có ta và Uy Hoa cũng có thể dễ dàng giải quyết"

Trịnh Hạo Thiên miễn cưỡng cười, nặng nề gật đầu. Trong tim hắn âm thầm oán giận không dứt, không phải mình trăm phương ngàn kế muốn vào núi săn thú sao, trong kế hoạch của hắn, lần đầu tiên đi săn thú phải dùng thân thủ của mình làm thịt một son sói, lúc này mới không bôi nhọ kết quả hai năm khổ luyện"

Nhưng là, khi bắt đầu công việc, thậm chí tay chân hắn còn nhũn ra. Nhìn hai đồng bạn đang vui vẻ trò chuyện trong tim hắn lại cảm thấy xấu hổ.

"Ngao ô..."

Phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru kinh khủng.

Sau khi nghe thấy âm thanh này ba người Trịnh Hạo Thiên không khỏi rùng mình, ngay cả Dư Uy Hoa và Lâm Đình cũng ngưng trọng.

Mặc dù bọn hắn luôn mồm nói không để bày sói trong lòng, nhưng lúc gặp bầy sói cũng không dám có chút chủ quan xme thường nào.

Dư Uy Hoa nhẹ nhàng vỗ cái sọt, lập tức Tiểu Vũ chui ra, thoáng cái chạy lên trốn trên cây.

Một mùi máu tanh phảng phất trong không khí bắt đầu xuất hiện.

Trong lòng Dư Uy Hoa và Lâm Đình thầm đếm, đột nhiên sắc mặt bọn chúng đại biến, số lượng bầy sói có điểm không đúng.

Dựa theo suy đoán của bọn hắn, khu vực này nếu có bầy sói lui tới cũng không thể vượt quá mười con. Nhưng mà, lúc này rõ ràng số lượng bầy sói đã vượt qua mười con...

Thêm Bình Luận