Chương 11: Truyền thụ
Sinh hoạt trong ngọn núi vẫn bình yên tràn ngập niềm vui thú. Chỉ cần có một trái tim lạc quan thì dù cho là dưới sự hun đúc khắc nghiệt của tự nhiên vẫn có thể đủ niềm vui sướиɠ hạnh phúc để tiếp tục sinh sống. Có lẽ cuộc sống nơi này không có sự xa hoa, không có cái muôn hình muôn vẻ như ở thành thị , tuy nhiên lại có một dư vị riêng khác.
Một năm sau, Trịnh Hạo Thiên lớn thêm một tuổi, đã là tiểu nam tử hán mười một tuổi rồi.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã đi tới thao trường, hơn nữa sau khi luyện xong nhập môn trường quyền thì bắt đầu tập trung bình tấn.
Bình duỗi hai tay, khom lưng ngồi chồm hổm xuống tấn, thân thể của hắn vững như bàn thạch, không chút rung động nào.
Trong một năm này, sự biến hóa của Trịnh Hạo Thiên tương đối lớn, sự tiến bộ của hắn giống như một quả hỏa tiễn bắn vù vù vù hướng thẳng không trung, hôm nay xem ra đã tương đương cùng Lâm Đình.
Hơn nữa, bởi vì sự tự lĩnh ngộ của hắn đối với bộ trường quyền nhập môn không ngừng sâu sắc hơn, cho nên Trịnh Hạo Thiên mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là trong mỗi hành động cử chỉ lại ẩn dấu mang theo một mang theo một xu thế chín chắn trầm ổn, điều này làm cho bề ngoài của hắn tựa hồ lớn hơn vài tuổi.
Nếu hai người Trịnh Hạo Thiên và Dư Uy Hoa sánh vai đứng chung một chỗ, thì cho dù người nào đều cho rằng bọn họ hai người kỳ thật cùng là một lứa, mà tuyệt không nghĩ ra hai người bọn họ dĩ nhiên chênh lệch tới ba tuổi.
Trong một năm nay, Trịnh Thành Liêm hao tổn tâm cơ, thu mua một lượng lớn thịt gấu, làm cho Trịnh Hạo Thiên mỗi bữa ăn chưa từng hiện lên vẻ mặt tiu nghỉu thất vọng. (xem chương trước sẽ hiểu- ND).
Tuy tốc độ gia tăng lực lượng không có biểu hiện rõ ràng như thời kỳ ban đầu, nhưng là sau khi dùng thịt gấu, luồng nhiệt khí nọ vẫn tồn tại như trước, làm cho khí lực hắn không ngừng ổn định mà thong thả tăng trưởng..
Nếu như lấy đơn độc lấy khí lực của một đứa trẻ mới chỉ vẻn vẹn có mười một như hắn mà nói thì chỉ trừ săn sư Dư Kiến Thăng không nói đến còn mọi người khác trong thôn kể cả là dạng đã tu luyện xuất ra được một tia chân khí như Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng chỉ là sàn sàn ngang với hắn mà thôi.
Dựa vào sản vật phong phú của Hùng Lang sơn, thôn Đại Lâm cùng các thôn phụ cận đều trong hoàn cảnh giống nhau, chỉ cần cần cù lao động, thì sẽ không đến mức thiếu ăn thiếu mặc. Dĩ nhiên, với những người thành thạo một nghề giống như Trịnh Thành Liêm thì điều kiện cuộc sống trong gia đình càng tốt hơn.
Tại thôn Đại Lâm, cũng chỉ có thân là trưởng thôn săn sư Dư Kiến Thăng cùng Trịnh Thành Liêm mới có năng lực làm cho trong nhà bữa ăn nào cũng có thịt. Hơn nữa cũng chỉ có lấy danh vọng Trịnh Thành Liêm cùng với lợi ích hắn mang lại cho thôn dân (dân trong thôn- ND), mới có thể làm cho mọi người cam tâm tình nguyện đem lượng thịt gấu có hạn đem đến cho bọn hắn một nhà hưởng dụng.
Nơi này mặc dù là Hùng Lang sơn, số lương gấu và sói không ít nhưng những con gấu bá chủ trong núi cũng không phải dễ dàng như vậy có thể dễ dàng bị săn, bị gϊếŧ chết.
Đêm hôm đó có thể đánh chết ba mươi hơn con gấu, nhưng lại không một người tử vong, là kỳ tích tuyệt đối lớn nhất từ trước tới nay. Bất quá trừ lần đó ra, còn muốn muốn thuận lợi săn gϊếŧ gấu, đó chính là khó khăn càng thêm khó khăn.
Cũng may Trịnh Thành Liêm dùng đồ dùng trong nhà cùng vũ khí mà hắn chế tạo trao đổi thịt gấu, lúc này mới làm cho Trịnh Hạo Thiên không phải thiếu thịt gấu để ăn.
Lúc này, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng đánh xong một bộ quyền pháp, đi tới cạnh bên người Trịnh Hạo Thiên cũng đồng thời cùng xuống tấn như hắn.
Lâm Đình khẽ thở dài:" Hạo Thiên, ngươi rèn luyện quyền pháp như thế nào vậy? Vì sao chúng ta đánh không ra quyền ý như ngươi vậy."
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói:" Ta cũng không biết."
Dư Uy Hoa thân dưới vẫn bất động như núi, nhưng cánh tay đột ngột vươn ra vỗ một cái trên vai Trịnh Hạo Thiên, nói:" Hạo Thiên, đối với huynh đệ của chính mình đừng giấu diếm việc riêng tư nữa, ngươi có bí quyết gì nhanh nói ra đi."
Thân thể Trịnh Hạo Thiên có chút rung động nhẹ, nhất thời đem sức lực của Dư Uy Hoa đang vỗ vào vai mình dễ dàng hóa giải đi.
Nếu như còn là thời kỳ ban đầu đang đứng trung bình tấn bị lực mạnh như vậy vỗ vào , tám chín phần mười cái mông trực tiếp chạm đất, nhưng bây giờ hắn đã từ từ quen và chịu đựng được rồi.
Liếc mắt một cái tỏ vẻ bất mãn nhìn Dư Uy Hoa, Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút, rốt cục nói:" Khi ta đánh bộ quyền này thì rất chú trọng tới một điểm, có lẽ điểm này có trợ giúp đối với các ngươi."
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình hai tròng mắt đồng thời phát sáng lên, hai tên đồng thanh nói:" Chú trọng gì?"
Bọn họ ba người cũng không có chú ý tới, tại bọn họ phía sau, không biết khi nào đã có thêm một bóng người..
Thôn trưởng Dư Kiến Thăng bất tri bất giác không biết tự bao giờ đã đi tới phía sau bọn họ, thấy ba tên học trò lúc tập trung bình tấn lại còn nói chuyện phiếm buôn dưa lê, không khỏi phát sinh tâm ý bực bội, muốn hung hăng răn dạy ba tên một trận.
Nhưng sau khi nghe xong lời nói của Trịnh Hạo Thiên, bước chân hắn nhất thời chậm lại, ngay cả cái lổ tai của hắn cũng không tự chủ dựng thẳng lên.
Bởi vì ngay cả hắn đối với việc Trịnh Hạo Thiên có thể đem trường quyền nhập môn đánh hay như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc cực độ.
Trịnh Hạo Thiên đắc ý nhìn vào mắt hai tên đồng bọn, cất cao giọng nói: "Đánh theo cảm giác thôi."
"Đánh theo cảm giác á"?" Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình hai mặt quay sang nhìn nhau, đây là cái đồ vật gì??
"Nói rất hay." Dư Kiến Thăng vỗ lòng bàn tay, dọa ba tên giật nảy mình.
"Dư thúc... "
"Cha... "
"Các ngươi tiếp tục luyện tấn đi."
Dư Kiến Thăng đi tới trước mặt bọn họ, vung tay lên, nói: "Câu Hạo thiên mới vừa nói rồi chính là nói đúng điểm mấu chốt đó. Luyện quyền chính là luyện trái tim, chỉ có quyền thuật thích hợp nhất với chính mình mới là quyền thuật tốt nhất. Đánh theo cảm giác, Hạo Thiên đã nói trúng ý nghĩa tinh sâu của quyền thuật rồi rồi đó."
Trừng mắt nhìn mắt Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình, Dư Kiến Thăng cất cao giọng nói:" Các ngươi nghe rõ ràng chứ?"
Hai tên tiểu tử đồng thời ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng hô:" Nghe rõ ràng rồi."
Dư Kiến Thăng hài lòng gật đầu, nói:" Các ngươi rõ ràng cái gì?"
Hai tên này nhất thời từ dáng vẻ hùng dũng hiên ngang của con gà trống lập tức biến thành con rùa đen co rút đầu, đôi mắt cụp xuống, con ngươi láo liên đầy vẻ bất an.
(có nghe rõ ràng nhưng không hiểu, ha ha, trách gì họ- Cái này giống ta đi học ngoại ngữ, cô giáo bật băng lên cho nghe, hỏi có nghe rõ không ta đáp nghe rất rõ, cô hỏi thế có hiểu gì không, ta bảo nghe rất rõ nhưng không hiểu, ha haND)
Dư Kiến Thăng giận dữ, hừ một tiếng nói:" Các ngươi rõ ràng cái rắm ấy."(nguyên văn là rõ ràng cái con quỷ à, nhưng không thông dụng trong tiếng Việt, mạn phép đổi đi- ND).
Hắn lắc đầu, bất quá trong lòng chưa thật sự tức giận gì. Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình thiên tư cũng không kém lắm, tập võ cũng bỏ ra nhiều công sức. Cho dù hắn tuổi nhỏ lúc, cũng không nhất định so được với này hai tên tiểu tử này. Hôm nay quát lớn vài câu, cũng chính là không để cho bọn họ nảy sinh tư tưởng kiêu ngạo tự mãn thôi.
Khoát tay lên, Dư Kiến Thăng gọi:" Cùng lại đây, ta có lời muốn nói ra."
Trịnh Hạo Thiên ba người khép na khép nép đứng lên, tiến lên xếp thành một hàng đứng im ra. Trước mặt vị săn sư này, bọn họ cũng không dám có bất cứ động tác nhỏ, không dám ngo ngoe chút nào.
"Hạo Thiên, ngươi một năm này cố gắng có nhiều tiến bộ, ta đều nhìn thấy." Tiếng Dư Kiến Thăng trầm ấm xé gió:" Bắt đầu từ hôm nay, ta đem truyền thụ ngươi phương pháp tu luyện chân khí.".
Trịnh Hạo Thiên hai tròng mắt nhất thời phát sáng lên.
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đều là tại lúc mười ba tuổi mới được truyền thụ phương pháp chân khí tu luyện, hơn nữa chừng sau một năm tu luyện, cũng sinh ra được cảm giác có một tia rất nhỏ khí. Mặc dù vậy loại cảm giác khí này cũng không phải rất quá mạnh, hoàn toàn không thể đạt tới tới trình độ có thể vận dụng tự nhiên, phóng ra ngoài đả thương địch thủ như săn sư tiêu chuẩn, tuy vật thể chất bọn hắn so với trước kia đã tiến lên một cấp bậc mới. Nếu như Trịnh Hạo Thiên không phải là có bí phương (phương pháp bí mật- ND) ăn thịt gấu sinh ra trường khí lực, e rằng đơn độc nói về lực lượng còn xa vẫn không phải đối thủ của bọn họ.
Dư Uy Hoa do dự một chút, nói:" Cha, Hạo Thiên hắn mới mười một tuổi, hơn nữa cũng mới đi theo chúng ta luyện võ có một năm, sớm như vậy tu luyện chân khí đối với hắn có thể có hại hay không."
Dư Kiến Thăng cười nói:" Ngươi yên tâm, trong lòng phụ thân đã tính cả rồi." Hắn quay đầu, nhìn Trịnh Hạo Thiên, nói:" Hạo Thiên, ngươi biết săn sư cùng thợ săn bình thường có gì khác biệt không?"
Trịnh Hạo Thiên gật đầu, nói:" Cháu nghe phụ thân nói qua, thợ săn bình thường mặc dù thân thể cường tráng, lực lượng mạnh nhưng bọn hắn không cách nào tu luyện xuất ra chân khí, cho nên căn bản là không phải đối thủ của săn sư."
Đọc TruyệnDư Kiến Thăng trịnh trọng gật đầu, nói:" Cha ngươi cha nói không sai, vô luận là thợ săn, hay là săn sư, nếu đã tập luyện võ nghệ, đều có thể tung hoành trong không gian tự nhiên của núi rừng. Bất quá đem ra so sánh, thợ săn không có tu luyện chân khí sẽ cách xa một trời một vực so với săn sư."
Hai hàng lông mày của hắn nhẹ dương lên, không giấu được niềm hãnh diện:" Một khi chân khí tu luyện thành, chẳng những lực lượng, tốc độ tăng nhiều, mà uy lực xuất thủ càng thập phần mãnh liệt. Ngoài ra, còn có ưu điểm kéo dài tuổi thọ, năng lực khôi phục sau khi bị thương, năng lực nhẫn nại chịu đói chịu khát đều gia tăng hơn rất nhiều."
Trịnh Hạo Thiên chớp chớp đôi mắt to, hỏi:" Dư thúc, đã như vầy, phụ thân cháu tại sao không tu luyện chân khí?"
Dư Kiến Thăng có chút giật mình, cười nói:" Cha ngươi hắn quả là có phúc khí tốt, sinh ra được một hảo hài tử biết quan tâm đến hắn." Nói tới đây, hắn hung hăng trừng mắt nhìn mắt Dư Uy Hoa.
Dư Uy Hoa quả là loại đôn hậu mà dày da đầu (ý nói không kiêng nể gì), hướng về Trịnh Hạo Thiên làm một mặt quỷ.
Dư Kiến Thăng nói tiếp:" Chân khí cũng không phải ai cũng thích hợp học tập, muốn tu luyện chân khí, đầu tiên phải có thân mạnh mẽ thể tráng, đối với lực lượng, sức chống đỡ của bộ xương, tính chất linh hoạt cùng tính chất sự mềm dẻo đều có yêu cầu cực cao. Nếu như tư chất không đủ mà mưu toan gượng ép tu luyện, như vậy kết quả cuối cùng rất có khả năng chính là gân mạch đứt từng khúc, nhẹ thì biến thành một một phế nhân, nặng thì bỏ mình. Cho nên lúc ngươi học tập phép tu luyện chân khí sau này, ngàn vạn lần không thể dễ dàng truyền thụ người khác, nếu không đây là hại người hại mình, hối hận không kịp."
Trịnh Hạo Thiên chán nản hít vào một luồng lãnh khí, nhất thời bỏ ngay ý định trong đầu định lén lút đem phép tu luyện chân khí truyền cho phụ thân.
"Uy Hoa cùng Lâm Đình bọn họ cũng là đi theo ta học tập từ bốn tuổi bắt đầu tiếp xúc một chút võ công, đánh chờ suốt mười năm, đến lúc mười ba tuổi mới đạt tới tiêu chuẩn có thể tu luyện chân khí. Mà ngươi... " Dư Kiến Thăng than nhẹ một tiếng, nói:" Ngươi mặc dù luyện võ gần một năm, nhưng vô luận là tố chất thân thể phát dục, hay là rât hiểu rõ quyền pháp, cũng đã hoàn toàn đủ tư cách . Nếu như không phải ta tận mắt nhìn thấy, khẳng định sẽ cho rằng ngươi là đệ tử của đại thế gia nào đó, sử dụng linh dược để tăng lên tố chất thân thể."
" Đệ tử của đại thế gia?" Trịnh Hạo Thiên hồ nghi hỏi.
Dư Kiến Thăng lặng lẽ cười, nói:" Trong một thành thị ở dưới chân núi, có một ít đại gia tộc, bọn họ đối với việc bồi dưỡng đích hệ đệ tử hết sức coi trọng, mỗi ngày đều cấp dược liệu trân quý cho bọn họ dùng. Chỉ cần những tiểu hài tử đó cố gắng, phần lớn có thể đạt tới tiêu chuẩn tu luyện chân khí sớm hơn so với hài tử trên ngọn núi của chúng ta."
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu.
"Các ngươi cũng không cần nản chí, hài tử trên ngọn núi của chúng ta mặc dù thiếu khuyết linh dược tu luyện của thế gia, cho nên tố chất thân thể thường thường kém hơn một chút. Bất quá, hài tử trên ngọn núi của chúng ta tính cách cứng cỏi, tu luyện bền bĩ cố gắng không là điều bọn hắn không có thể so đo nổi. Bây giờ bọn họ nhìn như vượt trước một bước, nhưng cuối cùng còn không biết đến tột cùng ai thắng ai thua đâu."
Mỗi một câu nói Dư Kiến Thăng đem một ít bất mãn, thất vọng trong lòng hắn hoàn toàn tiêu tan đi .
"Tốt lắm, kế tiếp ta muốn truyền thụ cho ngươi bí quyết tu luyện chân khí, ngươi phải nhớ chắc ."
"Vâng, Dư thúc... "