Giây trước Bạch y công tử đi vào giây sau đã có một nam tử lục y đi đến vỗ vào vai hắn.
" Sao Nhị ca đi trước vậy không phải chúng ta đã hẹn đi cùng nhau à ".
" Đệ không phải đi chung với Tam đệ à ".
" Tam ca còn có chút việc cho nên đệ đi có một mình ".
Bạch y nam tử lắc đầu đi tiếp.
Lên tầng hai thì một người nữ tử xuất hiện trước mặt họ.
" Hiên vương, Âu Dương công tử mời đi theo thuộc hạ " Đông Nghi đi trước dẫn đường.
*
Lộ Nhan về đến phòng ngồi xuống ghế nhìn nha hoàn trước mặt.
" Không phải người nói mọi chuyện sắp xếp xong rồi à. Tại sao thứ ta không nhìn đến ".
" Tiểu thư rõ ràng nô tỳ đã làm xong mọi việc mà tiểu thư dặn dò, nô tỳ cũng đã đi hỏi thăm người đó lại mấy lần nói là đã xong.".
" Thứ ngươi nói là xong là như thế đó ".
" Nô tỳ không biết tại sao lại như vậy ".
" Cút đi ra ngoài tìm hiểu cho ta nếu có lần sau người đi phòng ngoài đi ta không cần người hầu hạ không được việc " Lộ Nhan đứng lên đi vào phòng trong.
" Nô tỳ biết " Nha hoàn đứng dậy đi ra ngoài.
*
Trong Lam tuyết viện Tư Đồ Thiên Tuyết nắm trong thùng nước tắm hai mắt nhắm lại.
" Chàng chạy đến đi nơi nào rồi?" Tư Đồ Thiên Tuyết mở mắt ra nhìn chằm chằm Đông Phương Huyền Phong, khi hắn mới vừa tiến vào kia một khắc, nàng thực rõ ràng cảm ứng được trên người hắn tản ra khí tức bi thương, hắn đi gặp ai, nàng chỉ cảm nhận được chỉ duy nhất lần đó.
Đông Phương Huyền Phong không nói gì lấy quá bên cạnh quần áo đi đến thau tắm biên, ý bảo nàng chạy nhanh ra tới.
" Thủy đều như vậy lạnh, tiểu tâm sinh bệnh." Đông Phương Huyền Phong duỗi tay đem Tư Đồ Thiên Tuyết từ thau tắm ôm ra tới, mày thật sâu nhíu lại, thật là không biết yêu quý chính mình thân mình.
Tư Đồ Thiên Tuyết bĩu môi, mặc hắn giúp nàng lau khô trên người bọt nước, Đông Phương Huyền Phong ôm nàng nhét vào trong ổ chăn, cho nàng đắp lên thật dày chăn, hiện tại đã là cuối mùa thu mùa, ban đêm đã thực lạnh.
" Phong, chàng còn không có trả lời ta mới vừa đi nơi nào?" Tư Đồ Thiên Tuyết ôm hắn nóng lên thân thể sưởi ấm, đầu nhỏ ghé vào hắn ngực, trắng nõn ngón tay ở ngực hắn họa quyển quyển.
Đông Phương Huyền Phong nắm nàng quấy rối tay nhỏ, trong lòng có chút rầu rĩ.
" Ta đi gặp hắn." Hắn đúng sự thật nói.
" Không phải sáng nay chàng mới gặp sao? Tối sao lại đi hoàng cung tiếp " Tư Đồ Thiên Tuyết trong lòng nghi vấn hỏi hỏi.
" Hắn sắp tới đại thọ hôm đó các nước sẽ phái ra xứ giả đến đi theo họ còn có Thái tử hay Hoàng tử, công chúa " Đông Phương Huyền Phong nói đến đây thì không nói nữa vì hắn biết Tư Đồ Thiên Tuyết chắc chắn đoán được.
Hoàng thượng đây là muốn hắn sẽ lấy một vị công chúa trong các nước đó sao? Làm chắc phi nàng có đồng ý sao?.
Trên người tỏa ra một cổ hàn khí.
Đông Phương Huyền Phong ôm chặt lấy Tư Đồ Thiên Tuyết " Tuyết Nhi ta đã từ chối ".
Hắn Đông Phương Huyền Phong sẽ không cưới ai khác ngoài Tư Đồ Thiên Tuyết nàng.
Cho nên hắn cùng hắn cãi nhau tức giận bỏ đi.
" Ta biết " Tư Đồ Thiên Tuyết giọng nói dịu dàng nàng biết hắn vì sao ôm chặt lấy nàng.
Đêm, đầy sao điểm điểm, trong sân một mảnh mông lung.
Đông Phương Huyền Phong đem Tư Đồ Thiên Tuyết ôm lấy ngồi ở trên ghế ngoài sân của hắn ở Phủ Minh vương, nhìn trong lòng ngực tiểu nữ nhân, hắn tất cả đều là ấm áp.
" Chúng ta hợp tấu một khúc đi " Tư Đồ Thiên Tuyết đột nhiên ngồi dậy nhàn nhạt cười nói, rồi sau đó lấy ra Huyết ngọt tiêu.
""Hảo." Đông Phương Huyền Phong ưu nhã cười nói, tay nâng lên Huyết cầm hiện ra trước mặt.
Hai người nhìn nhau cười, quen thuộc tiếng đàn cùng tiếng tiêu ở trong hoa viên du dương phiêu khởi, một tím một mặc trong mắt là khống chế không được thâm tình, hai người dùng mắt giao lưu, tựa hồ
Tư Đồ Thiên Tuyết mê luyến nhìn chằm chằm trước mặt nam tử, đây là nàng hai đời đều thâm ái nam tử, nàng trong đầu đột nhiên nghĩ đến một bài hát, nơi đó mặt ca từ phi thường phù hợp bọn họ.
Khống chế không được, nàng nhẹ nhàng ngâm xướng lên………
Ba tháng thiên, lưu luyến hoa gian, ngẫu nhiên gặp ngươi.
Liền ở ngươi, trong lúc lơ đãng, ái đã lặng lẽ lan tràn.
Dừng lại ở, ngươi đầu vai, cảm thụ một lát ôn nhu.
Ngắm nhìn, mặt trời lặn sơn điên, cộng độ lưu chuyển nháy mắt.
Ái số mệnh như là đóa hoa, mỹ lệ lại khó lâu dài,
Lơ đãng, nước mắt tựa sao băng rơi xuống.
Chờ đợi chuyển thế luân hồi lúc sau, nếu ngươi ta, có thể gặp lại.
Muốn cùng nhau, bay về phía thời gian cuối.
Phong tuyết trung bồng bềnh.
Một hồi đầu, tất cả đều là mộng.
Tiếp theo pháo hoa, nở rộ ở đâu cái xán lạn thời không.
Mặc kệ người khác nói, chỉ vì ngươi đi phía trước đi.
Trừ bỏ ngươi thải điệp đã mất song phi mộng.
Một khúc xướng xong,Tư Đồ Thiên Tuyết dừng lại tiếng tiêu, Đông Phương Huyền Phong dừng lại tiếng đàn, hai người yên lặng không nói nhìn nhau, giờ khắc này không cần nhiều lời, bọn họ đều minh bạch đối phương tâm ý.
Tư Đồ Thiên Tuyết cùng hắn nhìn nhau, nhẹ nhàng thổi tiêu, Đông Phương Huyền Phong đàn.