Chương 1: Hoán đổi linh hồn

Biên giới Tây Bắc, doanh trại quân đội.

Giang Tuệ Ninh nằm trong lều trại, chậm rãi mở mắt ra.

Khung cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ, trong lòng nàng theo bản năng dâng lên một cỗ bất an.

Rõ ràng nàng đã chết ở phủ Ngũ hoàng tử rồi cơ mà, đây là đâu?

Tại sao nàng lại ở chỗ này?

Xung quanh yên tĩnh, Giang Tuệ Ninh muốn ngồi dậy, nhưng chỉ hơi cử động một chút, bả vai liền truyền đến cơn đau dữ dội.

Nàng kêu lên một tiếng, đánh thức thiếu niên đang canh giữ bên cạnh.

"Vương gia, vương gia, người tỉnh rồi."

Giang Tuệ Ninh cảnh giác, tại sao lại gọi nàng là vương gia? Tại sao bên giường nàng lại có nam tử xa lạ? Và tại sao nàng lại không thể động đậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Nước, cho ta nước..."

"Ồ ồ, vâng."

Vị phó tướng trẻ tuổi vội vàng đi rót nước, còn Giang Tuệ Ninh nghe thấy giọng nói khàn đặc của chính mình thì sững sờ.

Hình như... không phải giọng của nàng.

Nàng thử mở miệng, cố gắng nói bằng giọng ôn hòa: "Giờ nào rồi?"

Giọng nói yếu ớt, không phải của nàng.

Không chỉ không phải, mà hình như... còn là giọng nam.

Vị phó tướng bưng nước tới, dùng thìa đút cho Giang Tuệ Ninh một ngụm, vừa trả lời: "Vương gia, vừa qua giờ Thìn ạ."

Giờ Thìn:* Khoảng từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.

Giang Tuệ Ninh hắng giọng, thở ra một hơi.

Nàng bị thương, tay trái không thể cử động, nàng nhẹ nhàng nâng tay phải lên, làm động tác muốn nhận lấy chén trà.

Vị phó tướng vội vàng đưa chén trà lên, tay nàng nhận lấy chén trà khẽ run rẩy.

Bàn tay này rõ ràng là của nam nhân, khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, không phải tay của nàng.

Giang Tuệ Ninh chậm rãi buông tay xuống, đặt lên ngực mình.

Đây không phải là cơ thể của nàng.

"Vương gia, thuộc hạ đi gọi đại phu."

"Ừ."

Trong đầu Giang Tuệ Ninh hiện lên muôn vàn suy nghĩ, muốn làm rõ tình cảnh hiện tại của mình.

Nhưng bây giờ nàng không thể cử động, không thể làm gì, một cảm giác sợ hãi và bất lực bao trùm toàn thân.

Nghe thiếu niên kia nói chuyện, dường như hắn ta đã nhận nhầm nàng là người khác.

Nàng cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ xem làm cách nào để moi được thông tin hữu ích từ miệng hắn ta.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng người nói chuyện: "Cù đại phu đến rồi."

Cừ đại phu đi vào, bắt mạch cho nàng, nàng mím môi nhắm mắt, không nói một lời, sợ lộ tẩy.

Cừ đại phu muốn xem vết thương, lúc cởϊ áσ ngoài và lớp áo trong ra, cả người Giang Tuệ Ninh run lên.

Cừ đại phu vội vàng hỏi: "Vương gia, có phải đυ.ng vào vết thương rồi không?"

Vì căng thẳng, trên trán Giang Tuệ Ninh rịn ra những giọt mồ hôi nhỏ li ti.

Nàng "ừm" một tiếng, toàn thân căng cứng, vẻ mặt cảnh giác.

Cừ đại phu lên tiếng: "Vương gia thả lỏng, nếu không, vết thương dễ bị chảy máu, thuộc hạ sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, vết thương sâu, vương gia nhịn một chút."

"Được."

Nàng nhắm mắt lại, hàng mi vẫn không ngừng run rẩy.

Vị phó tướng và đại phu liếc nhìn nhau, lúc rút mũi tên độc ra, vương gia cũng chưa từng như vậy.

Phản kháng như thế, lại có chút dáng vẻ rụt rè của nữ nhi.

Đại phu thấy Giang Tuệ Ninh run rẩy dữ dội, nhất thời không dám xuống tay. Xem ra loại độc này quả thực rất lợi hại.

"Vương gia..."

Giang Tuệ Ninh mở mắt ra, một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài trên trán, nghiến răng nói:

"Có nữ y nào không? Tìm một nữ y đến đây."

"Có có có, vương gia đợi một lát, thuộc hạ sẽ đi ngay." Vị phó tướng vội vàng đáp.

Lúc đi ra ngoài, trong lòng hắn thầm nghĩ: Vương gia thật kỳ lạ, ngày thường luôn tránh né nữ nhân, cảm thấy phiền phức, hôm nay sao lại chủ động yêu cầu nữ y?

Chẳng lẽ là do Cù đại phu xuống tay quá nặng? Lần trước người bị thương, suýt chút nữa đã ngất đi trong tay Cù đại phu.

Thế nhưng, hôm nay vương gia lại không hề mắng chửi ai.

Rất nhanh sau đó, nữ y đã đến.

Giang Tuệ Ninh bảo vị phó tướng lui ra, mới để nữ y bắt đầu thay băng gạc.

Nữ y đỏ mặt, xử lý vết thương cho Giang Tuệ Ninh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.

Vương gia là chiến thần của Đại Chu, lại tuấn mỹ vô song, là nam nhân trong mộng của biết bao nữ tử. Nhưng người lại không có hứng thú với nữ nhân, chưa từng để nữ nhân nào đến gần hầu hạ.

Giờ phút này, nàng ta có cảm giác như bị một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Nếu không nhớ đến trách nhiệm của mình, nữ y cảm thấy mình sắp cầm không nổi cả băng gạc.

Giang Tuệ Ninh nằm trên giường, chậm rãi lên tiếng:

"Vết thương của ta nghiêm trọng lắm sao?"

Nữ y: "Vương gia bị thương nặng, nhưng hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được."

Giang Tuệ Ninh: "Có ảnh hưởng đến chuyện tiếp theo không?"

Nữ y khó hiểu, không biết Giang Tuệ Ninh nói "chuyện tiếp theo" là chuyện gì, nghĩ ngợi một lúc, nàng ta đáp:

"Không ảnh hưởng gì lớn, nô tỳ nghe Cù đại phu nói, nếu vương gia không vội, có thể nửa tháng sau hồi kinh. Nếu vương gia vội, năm ngày sau có thể lên đường."

Nghe vậy, Giang Tuệ Ninh lập tức rút ra kết luận: Nơi này không phải kinh thành, có lẽ còn cách kinh thành rất xa.

"Vết thương của ta như vậy, hồi kinh cần bao nhiêu ngày?"

Nữ y: "Bình thường nếu ngựa xe gấp rút, ngày đêm di chuyển, sáu ngày là có thể đến kinh thành, hiện tại vương gia bị thương, ít nhất cũng phải nửa tháng."

Ngựa xe gấp rút cũng phải mất sáu ngày...

Chẳng lẽ, đây là biên giới?

Biên giới, vương gia, bị thương...

Nữ y băng bó vết thương cho Giang Tuệ Ninh xong, vừa mặc áo vào, thì vị phó tướng bên ngoài đi vào, nữ y lui ra.

Giang Tuệ Ninh thở ra một hơi, ổn định tinh thần, lên tiếng:

"Hình như đây không phải là nơi lúc trước."

Phó tướng: "Vâng, vương gia, chúng ta sắp đến Vị Thành rồi, vì vương gia bị thương nên phải đóng quân tại chỗ, nhưng vẫn còn ở trong địa phận Tây Bắc.