Chương 1405: Viêm Long Giới, Mặt Nạ Viêm Long, Viêm Long Kiếm

Đài phong vương chí cao vô thượng, do mấy trăm Viêm Long vệ canh giữ.

Đây là biểu tượng của Đại Hạ!

Cũng là vinh quang vô thượng!

Đài phong vương chưa bao giờ mở trong thế kỷ này bây giờ cuối cùng cũng được mở!

Dù sao trong lịch sử Đại Hạ cũng không có mấy người được phong vương chân chính!

Nhất là Nhất Tự Tịnh Kiên vương!

“Hôm nay, đài phong vương Đại Hạ bắt đầu! Sắc phong Nhất Tự Tịnh Kiên vương!”

“Mời tín vật!”

Rất nhanh, ba tín vật được bưng lên trên đài phong vương.

Tín vật rất đơn giản.

Một chiếc nhẫn.

Một mặt nạ.

Một thanh kiếm dài.

Chiếc nhẫn tên là Viêm Long Giới, trên chiếc nhẫn màu vàng có một đầu rồng sống động như thật.

Mặt nạ tên là Mặt nạ Viêm Long, mặt nạ màu vàng óng có hình rồng.

Trường kiếm tên là Viêm Long kiếm, trên thân kiếm có hình rồng.

Ba tín vật này đã được niêm phong trong quốc khố mấy trăm năm...

Chỉ có người được phong vương mới có thể xứng đáng!

Tín vật bụi bặm mấy trăm năm cuối cùng cũng bước ra đời!

Ba tín vật này chính là biểu tượng của Nhất Tự Tịnh Kiên vương!

Thấy tín vật như thấy Nhất Tự Tịnh Kiên vương!

Một tín vật có thể điều động thiên quân vạn mã!

Thậm chí Viêm Long kiếm có thể tiền trảm hậu tấu!

Đây chính là Nhất Tự Tịnh Kiên vương!

Khi ba tín vật được bưng ra, toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thật cả tiếng kim rơi!

Ánh mắt mọi người nóng rực nhìn chằm chằm vào ba tín vật!

Trần Vô Đạo chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi rát, hô hấp dồn dập.

Nhất Tự Tịnh Kiên vương ai mà không muốn làm?

Anh ta đã có một mục tiêu mới ngay lập tức!

Nhất định phải trở thành sự tồn tại của sự chú ý của tất cả mọi người!

Khi còn sống, nhất định phải phong vương!

Buổi lễ đang phát sóng trực tiếp, ống kính đảo qua ba tín vật.

Dân chúng Đại Hạ đều muốn điên lên rồi.

Gắt gao ghi nhớ ba tín vật trong đầu.

Đây là biểu tượng của Đại Hạ!

Đó là vinh quang của tất cả mọi người!

Lý Tử Nhiễm chỉ vào màn ảnh, dạy người thế nào, mình làm như vậy: “Quân Quân, sau này lớn lên, phải trở thành một người có ích cho Đại Hạ nha.”

Rất nhanh, ống kính rời đi, chiếu xuống từng vị khách ở khán đài.

Ống kính lướt qua khuôn mặt của họ.

Lý Tử Nhiễm và Quân Quân đang tìm bóng dáng Diệp Quân Lâm.

Đáng tiếc ống kính lướt qua mọi người từ đầu đến cuối, nhưng duy chỉ có bóng dáng Diệp Quân Lâm thì không nhìn thấy.

Lý Tử Nhiễm cẩn thận xác định, đúng là không có.

Sắc mặt cô khó coi, tâm trạng có chút mất mát.

Chẳng lẽ bây giờ Diệp Quân Lâm không có cả tư cách xem lễ sao?

Những người đạt được vinh quang như vậy thậm chí không thể chứng kiến những khoảnh khắc như này.

Thực sự đáng buồn.

Sợ là lúc này Diệp Quân Lâm đang một nơi cách đài phong vương không xa, yên lặng quan sát nhỉ...

Nghĩ đến dáng vẻ cô đơn và vẻ mặt mất mát kia, Lý Tử Nhiễm liền cảm thấy đau lòng.

“Không có cha...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Quân cũng không còn tươi cười.

Triệu gia.

“Ha ha, chúng ta đã xem qua rồi, còn phát lại một lần nữa, nào có Diệp Quân Lâm đi xem lễ đâu!”

“Ha ha, các người đều bị Diệp Quân Lâm lừa rồi! Cậu ta làm gì có tư cách đi xem lễ chứ?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Những nhân tài của đất nước mới có thể đi xem lễ, một thằng què như Diệp Quân Lâm có mà là đi xem lễ đan len!”

...

Mọi người cười nói.

“Đúng vậy, hơn nửa là thằng này lừa bọn họ rồi! Đáng tiếc cậu ta không nghĩ sẽ có livestream, khách mời nào cũng được thu vào ống kính!”

Ngô Mộc Lan cười lạnh nói.

“Thằng này vì hấp dẫn sự chú ý của người khác, đúng là không từ thủ đoạn mà, cái lý do đi dự lễ cũng nghĩ ra được.”

Triệu Kiến Quốc thất vọng về Diệp Quân Lâm đến cực hạn.

“Nếu như cậu ta thật sự xuất hiện ở buổi lễ, không chỉ là sỉ nhục của chúng ta, mà còn là sỉ nhục của Đại Hạ!”

“Thôi bỏ đi, không nói đến cậu ta nữa, Nhất Tự Tịnh Kiên vương sắp xuất hiện rồi! Chúng ta xem tiếp đi!”

Mọi người lại tập trung sự chú ý của mình vào màn hình.

Nhất Tự Tịnh Kiên vương kia xuất hiện...