Chương 7: Tông Sư Cường Giả

Không dừng lại đó, tên vệ sĩ xoay người 180 độ tung cước đạp vào giữa ngực Tôn Võ, tiếng xương gãy “rắc…rắc” đến rợn người.

Nên kết thúc rồi. Hắn khẽ cười lạnh tung cước hướng ngay cổ họng Tôn Võ đánh tới. Tôn Võ không còn sức phản kháng, sự chệnh lệch về tu vi khiến Tôn Võ rất tuyệt vọng, kể từ khi đột phá cảnh giới Tông Sư trung kỳ, phóng mắt khắp thiên hạ được mấy người đủ tư cách này làm đối thủ, nhưng phong quang chưa được bao lâu, bây giờ đối diện cái chết hắn ít nhiều có chút tiếc nuối, đôi mắt ảm đạm vô thức nhìn xa xăm, như muốn lưu lại vài hình ảnh cuối cùng của thế giới này và ra đi vĩnh viễn.

Trong lúc tối hậu, Tôn Văn đã kịp thời tung cước chặn lại, thuận thế kéo Tôn Võ về phía mình.

Tôn Văn vốn chẳng ưa gì Tôn Võ, lần này cứu anh ta tất nhiên là muốn tạo ấn tượng trước mặt gia chủ Vương Trung Thiên, mặc khác Tôn Võ đã gần như tàn phế, thực lực đại giảm không còn đủ sức uy hϊếp anh ta, cái hắn muốn chính là từng bước thông qua Tôn Võ bắt tay thế giới ngầm Hưng Thành. Kế nhất tiễn hạ song điêu hoàn hảo khiến rất hưng phấn, chỉ có điều không muốn lộ ra bên ngoài mà thôi.

Thấy Tôn Văn ra tay, tên vệ sĩ chẳng thèm truy kích, lẵng lặng quay về chổ cũ, mặt không cảm xúc như thể mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến anh ta vậy.

Trung Quân chẳng cần nhìn cũng biết trước kết quả, điều hắn thấy khá thú vị là sở trường của tên kia, hắn nhất thời nhớ đến Truy Hồn một cao thủ âm kình thực sự. “Hoa đẹp thường có gai”, đừng nhìn bóng dáng xinh đẹp, uyển chuyển, lời nói như hoa nở mà nhầm, bạn sẽ không biết mình chết như thế nào đâu, Trung Quân thầm nghĩ.

Hà Quản Gia tiến đến kiểm tra vết thương cho Tôn Võ, sau đó khẽ lắc đầu ra hiệu với Vương Trung Thiên. Vương Trung Thiên dù cứng rắn cỡ nào, nhưng khi chứng kiến đứa con trai mình luôn kỳ vọng thành ra thế này, ông ta nhất thời không thể chấp nhận, thân thể lắc lư như sắp ngã. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hoàng Vi Khai không còn khách khí quát “Người họ Hoàng hϊếp người quá đáng,…”

Hoàng Vi Khai cười thâm hiểm “Bác Vương có tuổi rồi! nóng giận quá không tốt đâu, đừng kích động!… đừng kích động!”

Hắn đứng lên, giơ nhón tay trỏ về phía Vương Trung Thiên, cười “ha…ha” sau đó quay người rời khỏi. Sự xỉ nhục trắng trọn này, thật khiến người ta khó mà nuốt trôi.

“Nhà Họ Vương không phải muốn tới là tới, muốn đi là đi,…. Đứng lại” Hàn Quản Gia tức giận quát, cả người lập tức bắn tới, tốc độ cực nhanh, tay nấm thành quyền nhắm vào ngực Hoàng Vi Khai hạ thủ.

Một tên vệ sĩ khác của Hoàng Vi Khai nhếch mép cười, tay áo khẽ phất “Chíu… chíu” hai phi tiêu nhỏ xé gió lao nhanh về Hàn Quản Gia, lực đạo cực mạnh khiến Hàn Quản gia không dám xem thường, chân bước theo một quỹ tích kỳ lạ, miễn cưỡng tránh được, hai chiếc phi tiêu cắm sâu vào vách tường phía sau lưng.

Hàn Quản gia, mắt ngưng trọng nhìn cây phi tiêu, sau đó lại nhìn tên vệ sĩ đã bước ra đến cửa, ông ta đoán được đối phương chỉ muốn cảnh cáo chứ không thật sự muốn động thủ. Là một cao thủ số một kề cận gia chủ, Hàn Quản Gia được xem là người có lịch duyệt phong phú, ông ta biết đối phương là loại người nào, nên không dám tùy tiện truy kích. Mà lúc này Vương Trung Thiên cũng đã mật hiệu cho ông ta dừng tay.

Thấy người nhà họ Vương trở nên hoang mang, Vương Trung Thiên giơ tay trấn an mọi người.

Các vị, lần này nhà Vương ắt có tai họa rất lớn, nhưng nhà họ Vương cũng không phải dạng “thùng rỗng kêu to”, Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả, mọi người xin hãy yên tâm” lời nói uy nghiêm của một bậc gia chủ vẫn có nhiều tác dụng, tâm lý mọi người đã giản ra không ít.

Một ông lão đứng ra, cung kính đáp “Gia chủ xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất quyết ủng hộ tuyệt đối” người này là gia chủ của một chi thứ họ Vương – Vương Hải. Có người bắt đầu, những người còn lại cũng đồng thanh hô “ủng hộ Họ Vương, ủng hộ gia chủ”. Nhà họ Vương tuy chưa phải là gia tộc mạnh nhất, nhưng lại là gia tộc đoàn kết nhất trong năm gia tộc đứng đầu Hưng Thành.

Vương Trung Thiên nhìn thấy thái độ mọi người, ông rất hài lòng, đứng lên nói “cám ơn các vị! cám ơn các vị! bây giờ mời mọi người về trước, có thông tin gì tôi sẽ đích thân thông báo”. Ông ta nói xong ra hiệu mọi người giải tán.

Sau đó quay sang Vương Tín Hàn đang quỳ trên đất quát “mày cũng cút về đi”.

Vương Tín Hàn như được ân xá, vội vàng đáp “Dạ vâng” sau đó chạy như bay ra khỏi đại sảnh.

Nhìn đứa con rời đi, Vương Trung Thiên lắc đầu thở dài, nhìn Hàn Quản gia bảo “Lúc nãy ông nhận ra điều gì phải không?” câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng là người thân cận gia chủ lâu như vậy, Hàn Quản gia liền biết Vương Trung Thiên đang đề cập tới vấn đề gì.

Ông ta xắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút, khẽ thưa “người đó thực lực có lẽ không dưới tôi”.

Dù chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng câu trả lời của Hàn Quản gia lại khiến ông ta giật mình. Ông ta biết Hàn Quản Gia mạnh đến cỡ nào, cho dù Tôn Võ cũng chưa chắc tiếp được ông Hà vài chiêu.

Suy nghĩ một lúc, Vương Trung Thiên khẽ than thầm “Từ khi nào nhà họ Hoàng trở nên lợi hại như vậy, là ta đánh giá sai đối thủ sao? Không …. không thể như vậy được. ”

Quản gia Hàn phân tích “trước đây tôi đã thám xét nhà họ Hoàng nhiều lần, thực lực đúng là trên nhà họ Vương một chút, nhưng không nhiều. Đối với hai cao thủ này, tôi nghi ngờ là do họ Hoàng bỏ ra đại giá mời về gần đây”.

Mời sao! Có thể mời cùng lúc hai đỉnh tiêm cao thủ, nhà họ Hoàng này có mục đích gì mà chấp nhận hy sinh lớn như vậy? Vương Trung Thiên toàn thân băng lãnh, lo lắng không yên.

Quản gia Hàn không trực tiếp trả lời Vương Trung Thiên “Hoàng Vi Khai hôm nay dám ngạo mạn đến đây, chắc đã có chuẩn bị. Còn hai cao thủ này đến có lẽ chủ yếu để thị uy nhà họ Vương ta?”

Sau một lúc suy nghĩ, Vương Trung Thiên nhìn Quản gia Hàn nói “Lão Hàn, lập tức sắp xếp người theo dõi nhất cử nhất động nhà họ Hoàng, tôi tin rằng nhà họ Hoàng sẽ ra tay nhanh thôi”, Vương Trung Thiên quét mắt xung quanh sau đó kề tay nói nhỏ “ông cũng nên bí mật chiêu mộ cường giả bằng mọi giá,… nhanh một chút”.

Quản Gia Hàn sau khi nghe xong liền biến sắc, nhưng thoáng qua rất nhanh trịnh trọng nói “Tôi sẽ cố hết sức,… chỉ là.. chỉ là…” Quản gia Hàn như muốn nói “đường đường là đỉnh tiêm cao thủ sao có thể nói mời là mời được. Tiền là vạn năng, nhưng đối với cao thủ thực sự, thì nó bất quá chỉ là một điều kiện cần mà thôi”

Vương Trung Thiên hiểu điều Quản gia Hàn đang lo lắng, khẽ vỗ vai mấy cái động viên “vạn sự tùy duyên, cố gắng là được”.

Vâng!

Còn về đám người tham gia ứng tuyển thì sao? Quản Gia Hàn hỏi.

Vương Trung Thiên trầm ngâm rồi đáp “thu nhận hết, đại họa sắp tới đây là lúc chúng ta đang cần người. Nghe nói đám người này cũng không tệ, hy vọng giúp được ít nhiều”.

“Lựa chọn thêm hai người bảo vệ cho thằng ba và tiểu Hân đi, đừng để chúng ra ngoài gặp họa” Vương Trung Thiên nói thêm. Thật ra Vương Trung Thiên là người cực kỳ thương con, đối với ông con cái mới chính là tài sản, ông ta thà mất đi hết tài sản chứ không muốn mất một đứa con nào, kể cả là đưa con hư hỏng bị ông ta đánh trước đó.

Vâng! Quản gia Hàn đáp lời, xoay người rời đi

Trong sảnh chỉ còn mỗi Vương Trung Thiên đang nhấp từng ngụm trà đắng, phóng mắt nhìn xa xăm.

Trở về chưa lâu, nhóm người ứng tuyển lập tức được một bảo vệ triệu tập, xếp thành hàng tại giữa khoảng sân trống phía trước. Dưới cái nắng gay gắt, mồ hôi chảy ra đọng thành từng giọt, nhiều người đã có chút thiếu kiêng nhẫn, kẻ thì chủi rủa, kẻ thì ngồi bệch, mỗi người mỗi kiểu không chút trật tự nào.

Chỉ riêng Trung Quân và Hán Siêu giống như hai cây cột, đứng im bất động, giống như đang tận hưởng cảm giác dưới nắng vậy.

Làm dáng cho ai coi vậy, chẳng khác nào hai con ma chết cháy. Không ít người tỏ ra chán ghét.

Tên bảo vệ nhìn hai người ngầm tán thưởng, nhưng cũng không nói gì.

Lúc này Hàn Quản gia đến, lúc sáng tại sảnh chính nhiều người đã nhìn thấy Quản Gia Hàn nên liền nhận ra ngay, nhanh chóng điều chỉnh tư thế cúi đầu chào ông ta.

Hàn Quản gia dù lớn tuổi, nhưng tràn đầy khí lực mỉm cười như đáp lễ.

Nhìn lướt qua từng người, cố gắng ghi nhớ tùng khuôn mặt sau đó nhẹ nhàng nói “các vị! đã cực khổ rồi”

Một số người vội xua tay, mỉm cười thật tươi nịn nọt nói “không cực… không cực… được Hàn Quản gia đích thân chỉ bảo, đợi một chút sao có thể gọi là cực khổ được,…”

Lời nói a dua nịnh hót thế này, Hàn Quản gia sớm nghe đến chán ngấy, bề ngoài vẫn mỉm cười. Trước khi đến đây, ông đã quan sát từ xa nên nhận thấy rõ hành động của những tên hèn hạ này, vốn rất khó chịu nhưng nghĩ đến hoàn cảnh nhà họ Vương hiện tại, thật sự rất cần người, nếu không ông ta sẽ đá lũ khốn kiếp này ra khỏi cửa từ sớm.

Hàn Quản gia giơ tay ra hiệu mọi người yên tĩnh, nhẹ nhàng nói “Các vị, chúc mừng các người trở thành thành viên nhà họ Vương”

Thật không! Hàn Quản gia không gạt tôi chứ!

Quá tốt! thật sự quá tốt! tôi phải gọi điện báo về nhà mới được.

Hàn Quản gia vĩ đại! Hàn Quản gia muôn năm!

Mỗi người một câu, sự phấn khích lộ rõ trên từng khuôn mặt, không ngừng cảm ơn Hàn Quản gia.

Châu Ngạn Sinh thì quay sang nhìn Trung Quân thắc mắc hỏi “thế là đã được nhận sao? Không cần thử thách nữa sao?

Trung Quân ghé sát tai Châu Ngạn Sinh nói nhỏ “thử thách rồi, không phải cậu vừa trải qua sao?”