Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Tình Sử

Chương 5: Âm Mưu Họ Hoàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Tôn Văn thoáng sắc giận, nhưng không biểu hiện ra ngoài, tỏ ra chút khí khái cười đáp “ha…ha, không phải ngọn gió đó cũng thổi chú ba nó tới đây sao? Chắc không phải nhớ anh nên mới đến nhỉ.”

Lại một nhân vật lớn nhà họ Vương xuất hiện, ông ba – Vương Tôn Võ. Mặc dù Vương Tôn Võ không có thế lực mạnh như Tôn Văn, không quen biết giới chính trị nhiều như Tôn Văn, nhưng ông ta sở hữu trong tay thế lực ngầm Hưng Thành, sự tồn tại của Tôn Võ tại nhà họ Vương cũng là điều khiến Tôn Văn rất kiêng kỵ.

Tôn Võ cười ha hả đáp “điều đó là đương nhiên, anh hai một tay che trời, tiểu đệ nhỏ này đến ngủ cũng phải thương tưởng đó”

- Hài! Kẻ gϊếŧ người như ngóe mà bày đặt chơi chữ, người được mày thương tưởng chắc giờ đều xanh cỏ rồi, ông đây không cần nhé.

Tôn Văn khẽ “Hừ” một tiếng cũng không nói gì.

Đừng tưởng bề ngoài nhà họ Vương cao sang quyền quý, nhưng thực chất những thế hệ đời thứ hai sau gia chủ đang “minh tranh ám đấu” với nhau rất dữ dội, bọn họ đều muốn giành chiếc ghế gia chủ nên không ngừng bồi dưỡng thế lực riêng cho mình. Đó là lý do vì sao khi phát hiện có một cao thủ cấp bậc tông sư đến đầu quân thì họ liền xuất hiện tại đây.

Sự xuất hiện của hai lão đại nhà họ Vương gây chú ý rất lớn, đặc biệt sau đoạn đối thoại vừa rồi, những người ở đây đều đoán ra được hai đại nhân vật này, vội vàng chạy ra khom người thi lễ, ngoài Trung Quân thản nhiên ngủ trong kia, hầu hết đều có mặt tại đây. Hán Siêu bắt đầu lo lắng không yên, nếu hai con hổ phía trước cắn xé mình, bản thân nên lựa chọn thế nào, cả hai đều là người hắn không dám đắc tội, chỉ cần quyết định sai lầm hậu quả khó mà tưởng tượng được. cho nên sau khi thi lễ với Tôn Võ, hắn cũng không dám nói thêm chỉ biết im lặng cuối đầu.

Sau khi đánh giá một lượt Trương Hán Siêu, hai mắt Tôn Võ lập tức phát sáng, hận không thể đem người này ngay lập tức thu về dưới trướng. Hắn nhìn ra Trương Hán Siêu dù chỉ tầm hai mươi bốn tuổi nhưng lại là một kỳ tài luyện võ, vừa đột phá tiến vào cảnh giới tông sư sơ kỳ, với kỳ tích này, tương lai đúng là “tiền đồ vô lượng”. Nhưng trướng mắt phải làm sao đối phó Tôn Văn mới là việc ông đang quan tâm.

Vương Tôn Võ “Đứa em nhỏ của anh dạo này cực khổ rồi, trong nhà thiếu một hạ nhân rót nước bưng trà, thấy tên Hán Siêu này cũng tay chân lanh lẹ rất thích hợp đó…. ha ha, chắc anh hai không làm khó đâu nhỉ”.

- Hài! đời này sao có chuyện tốt thế được, tùy tiện để mày cướp người, mặt mũi ông đây biết để ở đâu.

Nghĩ thế nhưng chưa đến lúc tối hậu, ông không muốn trở mặt với Tôn Võ. Tôn Văn nhíu mày bày ra bộ mặt khó khăn nói “ấy chết, trùng hợp nhà anh cũng thiếu một hạ nhân làm vườn… anh mới vừa chọn trúng anh ta, mong chú ba đừng làm anh khó xử… Những kẻ ở đây thân thủ linh hoạt, nếu chú ba nó thích cứ tùy ý, anh đây cũng không ý kiến.”

Vốn là người nóng tính, thấy Tôn Văn cố ý cướp người, Tôn Võ lạnh mặt “ý anh là thế nào? không cho tôi mặt mũi đúng không?” vừa nói sát khí bắt đầu phóng thích, không khí như giảm đi vài độ, khiến những người có mặt cảm giác lạnh lẽo.

Thấy Tôn Võ dám uy hϊếp chính mình, Tôn Văn gằn giọng quát “ai cho chú cái gan cướp người trong tay tôi, đừng tưởng có đám ô hợp đâm thuê chém mướn ngoài kia thì không coi ai ra gì”. Tông sư cường giả bạo phát thần uy, khí tức ngang ngược nộ phóng, khí thế không thua gì Tôn Võ trước đó.

Luận về tu vi, Tôn Văn và Tôn Võ đều thuộc đỉnh cấp cao thủ cấp bậc tông sư Trung kỳ, nhưng Tôn Võ có phần tàn bạo và khát máu hơn, cho nên trong khí tức ẩn chứa khí huyết sát nặng nề, lăng lệ hơn.

Làm càn!

Một tiếng rống giận từ xa mang theo nộ khí xung thiên, rơi vào tai Tôn Văn và Tôn Võ, hai người bất giác rùn mình, thu liễm toàn bộ khí tức, xoay người hướng về nơi phát ra âm thanh thi lễ.

Nơi ấy xuất hiện một ông già hơn 60 tuổi, râu tóc điểm bạc, nhưng sắc khí hồng hào, tay cầm trượng đầu rồng, mặc một bộ Trường bào Mã quái màu vàng kim, phong thái khiến người ta rất kính sợ. người này không ai khác chính là gia chủ nhà họ Vương – Vương Trung Thiên.

Vương Trung Thiên nhìn hai đứa con mình nghiến răng quát “súc sinh, tao còn chưa chết, hai đứa chúng mày định làm gì? Còn để lão già vào mắt không?”. Ông ta tức giận nghiến răng kèn kẹt “mặt mũi nhà họ Vương bị hai đứa khốn nạn chúng mày làm mất hết rồi? ”

Cha, chúng con sai rồi, vạn lần xin cha giữ gìn sức khỏe. Tôn Văn và Tôn Võ lúc này hoàn toàn mất đi đấu chí, run rẩy đồng thanh đáp

Trung Thiên nhìn hai đứa con mà lòng xót xa, ông nghĩ đến một ngày khi bản thân không còn nắm giữ gia tộc, nhà họ Vương có phải sẽ có một cuộc thanh trừng đẫm máu hay không, nhà họ Vương có phải sẽ chia năm xẻ bảy hay không, liệu nhà họ Vương khi đó có đủ sức chống lại bốn gia tộc đứng đầu kia không,… hàng loạt vấn đề đặt ra trong đầu khiến tâm tình ông càng lúc càng nặng nề. Ông tuy có bốn người con, nhưng chỉ đặt nhiều kỳ vọng có vào hai đứa con trai trước mặt. Thằng Ba thì ham chơi bài bạc gái gú, không có ý chí tiến thủ, đứa con gái út lại là phận nữ lưu không thể đảm nhận trọng trách.

Ông rất muốn trong những năm tháng cuối đời có thể mở ra một con đường cho nhà họ Vương, không để nhà họ Vương sụp đổ. Chính vì thế mà ông đã hao tâm tổn trí cài cắm nhiều mối quan hệ trong cả hai giới hắc bạch, bỏ ra rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng một đội ngũ vũ trang hùng mạnh để đối phó các thế lực thù bất thành khí bên ngoài. Khổ tâm của ông ta chỉ có ông ta hiểu, nhìn hai đứa con kỳ vọng không ngừng đấu đá lẫn nhau, ông ta thật sự rất suy sụp, phút chốc giống như ông ta già thêm vài tuổi.

Thằng hai! thằng ba về nhà đóng cửa tự xám hối ba ngày,… không có lệnh của tao cấm bước ra ngoài. Nhìn hai đứa con một chút sau đó thở dài nói tiếp “còn việc thu nhận người mới, bọn mày không được nhúng tay, giao hết cho Hà Quản gia đi”

Dạ vâng! nhưng trong ánh mắt Tôn Văn có một chút không cam lòng, lặng lẽ đưa người của mình rời khỏi.

Tôn Võ cắn răng nói “thưa cha, Hán Siêu hắn…”

Đi ngay! Vương Trung Thiên trừng mắt quát

Vâng, thưa cha. Dù rất khó chịu, nhưng không thể làm gì khác, xoay người rời đi.

Khi hai người đã rời đi, Hàn quản gia nhíu mày thưa “Ông chủ, Công tử Võ này,…sát khí quá nặng, e là…” Là người kề cận gia chủ lâu nhất, Quản gia Hà biết rõ tính cách Vương Trung Thiên nhất, nên mới mạnh dạn nhắc nhở.

Vương Trung Thiên khẽ gật đầu “Ông cũng nhìn ra từ sớm đúng không”.

Thấy Quản gia Hàn không phản bác, Vương Trung Thiên thở dài nói “đi thôi, hy vọng nó làm gì quá đáng”

Nói xong ông ta phất tay áo bỏ đi, phía Hàn Quản gia cũng không ở lại lâu hơn bèn bảo “mọi người về nghĩ ngơi cho tốt, chuyện hôm nay ai biết cứ để trong lòng, vạn lần đừng để lộ ra, nếu không hậu quả các người tự gánh lấy” nói xong ông ta liền đuổi theo Vương Trung Thiên, bóng dáng khuất dần trong màn đêm.

Đại nhân vật vừa đi khỏi, mọi người cũng nhao nhao đàm luận một chút, nhưng xét đến cùng gia tộc nhà họ Vương không phải là thứ người như bọn họ có tư cách bình phẩm, nhanh chóng về phòng. Chỉ có Hán Siêu lúc này tâm trạng đang rất rối bời, mọi việc diễn ra quá nhanh, cơ hội tốt như vậy bỗng chốc vụt mất, ánh mắt hiện ra tia sắc lạnh, hậm hực quay trở về phòng mình.

……

Trời chưa sáng, hàng chục chiếc xe đắc tiền hiệu Rolls Royce đã điên cuồng lao về nhà họ Vương, để lại từng làn khói trắng dài kéo tận hàng chục mét, họ vừa nhận được lệnh triệu tập khẩn từ gia chủ Vương Trung Thiên.

Ngoài trời sương phủ kín, cái lạnh như cắt vào da thịt, nhưng đã có rất động đông thành viên gia tộc tập hợp tại sảnh. Họ là những bậc tiền bối quyền cao chức trọng, hoặc là gia chủ chi thứ, hoặc là quản lý cấp cao phụ trách các sản nghiệp họ Vương,… Giữa sảnh có một thanh niên đang run rẩy quỳ gối. Bộ dạng hắn rất nhếch nhác mặt đầy bùn đất, chiếc áo Prada thương hiệu ý đã bị xé rách, vết máu loang ra nhiều chỗ, giống như vừa mới trãi qua một trận ẩu đã.

Vương Trung Thiên giận đến tím mặt, run run chỉ tay quát “Thằng khốn nạn, ai cho mày cái gan lớn vậy?

Cha! Con… con nào làm gì sai, sao cha đối xử với con như vậy? Thì ra đây chính là cậu ba nhà họ Vương – Vương Tín Hàn.

Choang!

Tách trà bị Vương Trung Thiên ném mạnh xuống đất, bước tới trước đánh bạt tay như trời giáng vào Vương Tín Hàn, sức mạnh lớn đến nỗi cả người hắn ngã ra đất, miệng hoen rỉ máu tươi nhỏ thành từng giọt.

Đến lúc này mày còn chưa biết tội! Ông trời của tôi,… tôi đã làm gì sai, sao lại có đứa con ngu ngốc vậy! Vương Trung Thiên tức giận đến hô hấp có chút khó khăn, tay ôm ngực gằn giọng hỏi “hôm qua mày đã làm gì, không lẽ chính mày cũng không nhớ?”.

Người thanh niên ngơ ngác, hắn cố gắng lục lọi trong trí nhớ nhưng vẫn không có kết quả, lắc đầu than vãn “con thật sự không làm gì cả,… nếu có cũng chỉ là đến Bar Blue mountain uống vài ly, chuyện này cũng đâu có gì quá đáng”.

Vương Tín Hàn không còn kiềm chế được mà hét lên “Con cũng là con của cha, con trai bị đánh, cha bỏ mặc không lo còn đánh con, cha làm vậy không thấy có lỗi với mẹ sao?”.

Vương Trung Thiên như sắp không giữ được tình tĩnh cười gằng “Không gì quá đáng! Được,… được, mày đã không nhớ, vậy tao nói cho mày nhớ. Hôm qua mày tại Bar Blue mountain có phải mày đã có ý đồ xấu gì với vợ cậu cả nhà họ Hoàng không, lại còn đánh nhau với vệ sĩ cô ta đúng không”.
« Chương TrướcChương Tiếp »