Hàn Quản Gia cũng không chần chừ, cố tình đi chầm chậm về phía cổng nhà kho. Ông muốn lôi kéo sự chú ý của cao thủ nhà họ Hoàng, để Hán Siêu dễ dàng thâm nhập bên trong.
Mà lúc này phía bên trong nhà kho, Hắc Báo cùng Hắc Hổ nở nụ cười da^ʍ tà tiến về Gia Hân.
“Người đẹp! để tụi anh chơi với em nha, ha ha” Hắc Hổ vuốt nhẹ khuôn mặt yêu kiều đầy mị lực của Gia Hân, như cố tình thực hiện chậm rãi để camera có thể bắt được rõ nét.
Không được qua đây, không được, xin các anh,… Các người cần gì tôi có thể đưa mà” Gia Hân lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, gào thét đến thất thanh.
He he! Người đẹp đừng nóng vội chứ, cứ từ từ bọn anh là người thô bạo, lỡ làm em đau thì không tốt đâu…hehe” Hắc Báo nở nụ cười tham lam đưa mắt nhìn nơi chiếc cổ trắng ngần, có vài vệt đỏ do bị dây trói cọ sát, từ từ nhìn xuống nơi hai ngọn đồi đầy kêu ngạo đang lấp ló trong chiếc áo xộc xệch kia, não Hắc Hổ bị kí©h thí©ɧ đến phát điên.
Gia Hân mặt đỏ tận mang tai, dù sao cũng là cô gái đầy kiêu ngạo, tuy sợ hãi nhưng nếu có thể cô thà chọn cái chết. Nhìn thấy dáng vẻ hai tên như hung thần trước mặt, Gia Hân trợn mắt tức giận, sự tuyệt vọng lắp đầy trên đôi mắt xinh đẹp, nước mắt chảy thành dòng. Không cần chừ Gia Hân cắn lưỡi tự sát.
Nhưng ý đồ cô đã bị Hắc Hổ phát hiện, hắn giơ tay hướng về mặt Gia Hân tát một cái thật mạnh, cơn đau truyền đến dự dội, khiến đầu óc Gia Hân quay cuồng, khóe miệng vương chút máu, Hắc Hổ nhanh tay nhét vải vào miệng, Gia Hân khóc thét nhưng chỉ có thể phát ra “ưm ưm”.
“Muốn tự vẫn hả cô em, tiếc thật…việc còn chưa bắt đầu mà” Hắn nở nụ cười đầy đê tiện.
Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay thô ráp cởi chiếc từng chiếc cút áo trên chiếc sơmi cách tân đã nhàu nát, nét đẹp kiêu sa từng bước hiển lộ theo từng chiếc nút áo bị cởi, khoe làn da trắng mịm của Gia Hân, đôi tay Hắc Hổ như một con rắn lượn lờ trên làn da bóng bẩy đầy mị lực, từng bước tiến đến cái cúc áo thứ hai, Gia Hân cố hết sức chống cự nhưng tay chân bị trói, chỉ có phần đầu không ngừng lắc mạnh biểu thị sự chống đối trong bất lực mà thôi.
“Wow! xem này, cô em quá đẹp…. Á!” Một chiếc phi tiêu màu trắng bạc bất ngờ xé gió lao tới, ghim ngay vào yết hầu Hắc Hổ.
Hắc Hổ toàn thân cứng đờ, máu từ yết hầu chậm rãi chảy xuống, hai tay ôm cổ, đôi mắt trọn tròn hiện từng đương gân máu, chết tươi tại chổ trong dáng quỳ đối diện Gia Hân.
Hắc Báo nhanh như chớp nhảy sang một bên, nhìn về một hướng phát ra phi tiêu, trên mặt đầy cảnh giác thét lớn.
Là ai?
Thời gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, không khí chết chóc thoáng bao trùm cả nhà kho. Sự việc quá đột ngột không ai phát hiện, mãi khi thấy hành động của Hắc Báo, Hoàng Vi Khai mới cảm nhận có gì không đúng. Bốn tên vệ sĩ của hắn lúc này mới xông về trước, trực tiếp đem Hoàng Vi Khai tại trung tâm bảo vệ, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Gia Hân, cũng là nơi Hắc Báo đang chú thị.
Một thanh niên ung dung hút thuốc, khuôn mặt bị một cái mặt nạ đen kỳ quái che dấu, chỉ còn lộ cặp mắt sáng quắc, từng bước tiêu sái đến gần. Nhìn thấy Gia Hân quần áo không toàn vẹn, phía trên có hai chiếc cút áo đã được mở, lộ ra nét đẹp kinh diễm thoát tục, còn những thứ khác ngoài việc bị nhàu nát, không thấy dấu hiệu xâm phạm, lúc này mới cảm thấy an lòng một chút.
Hắn vươn tay kéo Gia Hân đứng dậy, Gia Hân vẫn phản kháng quyết liệt, cô vẫn lầm tưởng mình đang bị hai tên xấu xa kia ô nhục, nên nhất quyết chống cự, không ngừng la hét “buông tôi ra, đừng động vào tôi, xin các anh,…”
Người bí ẩn hiện một tia cảm thán, hắn rút khăn nhét miệng cho Gia Hân, một tay vỗ nhẹ tấm lưng mảnh mai kia, nhẹ nhàng nói “cô gái, không sao rồi”.
Phải đến một lúc Gia Hân mới từ từ mở mắt nhìn, Cô phát hiện tên Hắc Hổ vậy mà đã chết, trên cổ có một vật cắm vào rất sâu, máu không ngừng chảy trông rất đáng sợ. Sợ hãi “á” một tiếng rõ to quay mặt sang hướng khác.
Tính hiếu kỳ một lần nữa kéo ánh mắt Gia Hân nhìn về xác chết Hắc Hổ “Đã chết rồi sao, chết thật rồi sao” từng câu hỏi trong đầu như muốn xác nhận với bản thân rằng tên này có vẻ đã chết mà không phải giả vờ. Mãi một lúc thấy Hắc Hổ vẫn không hề phản ứng, lúc này Gia Hân mới lấy lại một chút tỉnh táo. Liền nhận ra có người đang xoa nhẹ lưng mình, cảm giác cực kỳ ấm áp, rất ma mị khiến người ta cực kỳ yên tâm. Cô bất giác nhìn lên, một thân ảnh với vẻ ngoài săn chắc, kiêu hùng của tráng sĩ chiến trận, khuôn mặt cân đối bị che khuất khiến cô cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhận ra là ai. Chỉ có linh tính cho biết người này chính là người đã gây ra cái chết cho tên Hắc Hổ đang nằm trước mặt.
Sau khi được cởi trói, khôi phục hoàn toàn khả năng hoạt động, thay vì quay đầu bỏ chạy thật nhanh, nhưng không biết vì điều gì khiến Gia Hân cứ tròn xoe đôi mắt ngọc nhìn người đàn ông này, đến bản thân cô cũng không giải thích được, cô không hề mở miệng, mà ngây ngẩn với tư thế ấy khiến người thần bí nam nhân có chút áy ngại.
Đừng nhìn tôi như vậy được không? Tôi không phải là Idol hay thần tượng gì của cô đâu.
Gia Hân như bị đánh thức, giật mình cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống, hành động vừa rồi quá thất thố, ai lại nhìn người ta như thế chứ, lỡ người ta cho mình là kẻ tùy tiện thì… “ôi”, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lòng vẫn tò mò về thân phận của người đàn ông này, chỉ là không tiện hỏi mà thôi.
Bây giờ cô ra ngoài trước, người nhà Họ Vương đang đợi cô đấy.
Uhm!
Nghe có người nhà đã đến Gia Hân chút kích động lao đi, nhưng vừa được vài bước thì bỗng dừng bước. Vừa rồi nôn nóng thoát khỏi nơi hắc ám này, nhưng điều bây giờ cô quan tâm nhất chính là thân phận người đàn ông này, một khi chưa sáng tỏ, bỏ đi đúng là khá tiếc nuối.
Tôi có từng biết anh không? Gia Hân ngượng ngùng hỏi.
- Hài! Trời! quay lại để hỏi nhảm vậy thôi sao, thật hết nói nổi.
Thanh niên thần bí cảm thấy choáng váng, ánh mắt không tin nổi nhìn Gia Hân rủa thầm. Hắn không nhìn Gia Hân chỉ thốt ra hai chữ “có thể”.
Vậy anh là ai?
Nam nhân thần bí ngoắc ngoắc ra hiệu cô kê tai vào, Gia Hân cho rằng hắn vì không muốn đám người họ Hoàng biết nên chỉ nói riêng cho mình nghe, do đó cảm thấy vui vẻ nhẹ nhàng bước đến nghiên đầu lắng nghe.
Nam nhân thần bí khẽ nói nhỏ “Rảnh không, không thấy tôi đang hóa trang sao, hóa trang lại nói cho cô biết thì hóa trang làm gì” hắn cười mỉm cười đắc ý.
Gia Hân biết bản thân bị lừa, cô trừng mắt, trề môi, giẫm chân “bộp…bộp” đi ra ngoài.
Người nhà họ Hoàng dù nhìn thấy Gia Hân rời đi nhưng không ai đứng ra ngăn cản, chỉ ngưng trọng nhìn người thần bí trước mặt.
Mày là ai? Tại sao dám đối đầu với nhà họ Hoàng?
Là ai chúng mày không có tư cách biết, nhưng ban ngày ban mặt, đi bắt cóc người ta, người nhà họ Hoàng này ngày càng không coi luật pháp ra gì rồi”. Người thần bí giọng mỉa mai nói.
Hoàng Vi Khai tức giận “Khốn kiếp, mày nghĩ mày là ai dám chê bai nhà họ Hoàng tao, hôm nay nếu mày không nói rõ thì đừng nghĩ bước ra khỏi chổ này”.
“Ha ha! thú vị, lâu lắm không nghe được lời thú vị như vậy rồi” Người thần bí mỉm cười nhìn Hoàng Vi Khai “hôm nay đến đây thôi, xem như một chút cảnh cáo, nếu còn lần sau hậu quả không phải chỉ có vậy đâu”
Hoàng Vi Khai rít lên từng tiếng “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, mày nghĩ nhà họ Hoàng là quả hồng mềm để mày tùy ý chắc”, nói xong liền ra hiệu cho Hắc Báo ra tay.
Hắc Báo từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ tập trung dò xét thực lực người lạ mặt, nhưng khiến hắn thất vọng, người này hoàn toàn không tỏ ra nữa điểm khí tức, sát khí càng không có, đối với người bình thường hoàn toàn không khác biệt. Hắc Báo rơi vào trầm tư, không ngừng suy nghĩ lý do tại sao trước đó linh thức bản thân không hề phát hiện sự tồn tại của hắn, liệu có phải hắn đã ra tay, thực lực hắn mạnh như thế nào có thể dễ dáng tước đoạt sinh mệnh của một tông sư cao thủ,…hàng loạt nghi vấn không cách nào lý giải, sao có thể tùy tiện ra tay, đối với hắn tính mạng quan trọng hơn nhiều, mà hắn với nhà họ Hoàng bất quá cũng chỉ là quan hệ hợp tác, hoàn toàn không cần thiết dùng tính mệnh đánh đổi. Đối diện cái chết của người em trai Hắc Hổ, hắn cực kỳ phẫn nộ, sát khí cuồn cuộn, nhưng cuối cùng cũng chỉ bất động ngầm quan sát đối thủ.
Hoàng Vi Khai nhìn thấy Hắc Báo hoàn toàn để ngoài tai mệnh lệnh của mình, tỏ ra cực kỳ phẫn nộ
Hắc Báo! Ngươi không nghe lời ta nói sao,… gϊếŧ hắn đi chứ, đứng bất động thế làm gì? Hắn gϊếŧ chết anh em của ngươi đấy.
Đối diện ánh mắt sắc bén của Hắc Báo, thần bí nam nhân không hề quan tâm, bản thân anh ta không muốn gϊếŧ người, nhưng ức hϊếp một cô gái không sức phản kháng là hành động vô sĩ cùng cực, đã chạm đến giới hạn của anh ta, nhìn dáng vẻ Hoàng Vi Khai, người thần bí tỏ ra bất mãn.
Cậu chủ Hoàng phải không? Xem ra những trò hạ lưu của cậu không ít nhỉ, chấm dứt đi, nếu không hậu quả sẽ là thứ mà nhà họ Hoàng không gánh nổi đâu” Người thần bí nói xong, lặng lẽ hướng về lối cũ từ từ khuất dạng.
Đám người nhà họ Hoàng dù tức giận, nhưng cái chết của Hắc Hổ sờ sờ trước mặt, khiến họ chỉ biết đứng nhìn mà tuyệt không ra tay ngăn cản. Ngay cả người thực lực kinh người như Hắc Báo cũng bất động nhìn người thần bí biến mất, tay run run vì tức giận nhưng bất quá cũng chỉ có thể như vậy.