Đường Tuấn đẩy Thẩm Ngọc Nhu ra sau bảo vệ cô ấy, những túi kia cũng bị anh tạm thời đặt một bên nói: “Chúng tôi đã xin lỗi rồi.”
“Cái rắm ấy!” Cô gái trang điểm lập tức cắt ngang lời nói của Đường Tuấn: “Các người xin lỗi lúc nào, vừa rồi không phải anh còn rất kiêu ngạo sao?”
“Đúng là vậy, tôi thật sự đã xin lỗi cô rồi.” Thẩm Ngọc Nhu nói nhỏ một câu: “Nói dối là không đúng.”
Cô gái trang điểm nghe vậy thì thẹn quá thành giận, cô ta chỉ vào Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu nói: “Tôi là người thế nào, các người là thứ gì mà dám vu oan cho tôi. Vốn bọn họ nói xin lỗi thì đã không có việc gì, hiện tại cũng không đơn giản vậy nữa rồi.”
“Anh Đào, em muốn hai người họ phải quỳ xuống nói với em, nếu không, cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi cửa hàng Hạ Hồng, Cô gái trang điểm hung dữ nói.
Người đàn ông mạnh mẽ khẽ gật đầu, tuy biết rất có thể bên phía mình không đúng, nhưng anh ta lại không có thói quen cúi đầu trước người khác. Nâng cằm nhìn về phía Đường Tuấn, dùng một loại ngữ khí ra lệnh nói: “Các người cũng nghe rồi đó. Tôi không muốn làm lớn chuyện, nên mấy người hẳn là biết làm thế nào nhỉ?”
“Nhưng chúng tôi rõ ràng đã xin lỗi rồi. Cô ta đang nói dối.” Thẩm Ngọc Nhu lo đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
“Ha ha, nhìn bộ dáng hai người chắc là mới vừa tốt nghiệp không lâu.”Lúc này, người đàn ông trung niên mập mạp kia mới lên tiếng nói: “Phải biết rằng có một số việc không chỉ đúng sai, ai mạnh hơn thì người đó chính là đạo lý, chắc mấy người từng nghe rồi nhỉ.”
“Quản lý Hoàng.” Hiện tại bảo vệ trung tâm cũng chạy tới, chỉ thấy người đàn ông mập mạp lập tức cung kính gọi.
Trên mặt quản lý Hoàng lộ vẻ đắc ý nói với Đường Tuấn: “Tôi là quản lý của trung tâm mua sắm Hạ Hồng. Các người ngoan ngoãn quỳ xuống nói xin lỗi với ngài Hồng và cô chủ đi, tôi có thể bỏ qua không làm lớn chuyện này, nếu không thì, hừ.” Vốn dĩ ông ta muốn kết giao với Hồng Minh, hiện tại cơ hội đã đưa tới cửa, vậy sao ông ta dễ dàng buông tha được chứ.
Vẻ mặt cô gái châm biếm như đang cười nhạo hai người Đường Tuấn không biết tự lượng sức mình.
Vẻ mặt Hồng Minh uy nghiêm không hề để hai người vào mắt.
Đường Tuấn nhìn bộ dáng mấy người này hùng hổ doạ người, trong lòng anh không khỏi tức giận.
Tuy Thẩm Ngọc Nhu sợ nhưng cô ấy vẫn đứng dậy, nhút nhát sợ sệt nói: “Không liên quan đến anh Đường Tuấn, là tôi đυ.ng vào cô ta, tôi có thể quỳ xuống xin lỗi, các người không được ép anh ấy.”
Cô gái trang điểm đậm cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực cười nhạo nói: “Hừ! Tôi còn đang chờ xem cô mạnh miệng tới khi nào.”
Lúc này trên tầng lầu bọn Đường Tuấn đang đứng, Lý Ngọc Mai và mấy cấp cao của trung tâm Hạ Hồng ở phía sau cũng thấy được cảnh này.