“Cô chủ, sao vậy?” Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh lên tiếng hỏi, anh ta luôn để ý Lý Ngọc Mai nên lập tức phát hiện sự khác thường của cô ta.
Lý Ngọc Mai khẽ lắc đầu nói: “Thấy một người bạn thôi.”
Người đàn ông trẻ tuổi cười nhạt: “Muốn tôi mời bọn họ lên đây không?”
“Không cần, cũng không phải rất quen.” Lý Ngọc Mai không hề do dự nói, cô ta mới không muốn gặp lại cái người ngông cuồng kiêu ngạo đó đâu.
“Quản lý Hoàng đâu? Sao còn chưa tới?” Lý Ngọc Mai nhớ ra gì đó, hỏi.
“Chuyện này?” Người đàn ông trẻ tuổi do dự.
“Hừ! Nói.” Lý Ngọc Mai lạnh lùng nói.
Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng nói: “Quản lý Hoàng đang tiếp đãi ngài Hồng Minh.”
“Hồng Minh?” Lý Ngọc Mai nghe được cái tên này, sắc mặt cô ta trở nên hơi khó coi nhưng cũng không hỏi tiếp. Hồng Minh cũng không có gì, nhưng sau lưng anh ta là Trần Bá Phước, mà quan hệ giữa Trần Bá Phước và cha cô ta Lý Quang Huy không giống bình thường. Dù hai năm nay có chiều hướng rạn nứt, nhưng ít nhất trước mắt coi như cũng chung sống hòa bình.
“Xem ra phải nhanh chóng bảo cha trừ khử loại người hai lòng này khỏi công ty rồi, nếu cứ thế vậy mãi cuối cùng tập đoàn Thịnh Thiên là họ Lý hay họ Trần cũng khó mà biết được.” Lý Ngọc Mai thầm nhủ trong lòng, mấy năm nay nhà họ Lý phát triển rất nhanh, nhưng đồng thời cũng để lại rất nhiều tai họa ngầm.
Gần hai giờ đồng hồ, Đường Tuấn một mực tháp tùng Thẩm Ngọc Nhu đi dạo, từ chỗ bán quần áo đến chỗ bán đồ chơi, cô cứ như một đứa trẻ đầy tò mò đối với mọi thứ vậy.
Sau hai giờ, ngay cả mồ hôi Thẩm Ngọc Nhu cũng không đổ một giọt, mà Đường Tuấn lại cảm thấy tinh thần mệt mỏi, anh có chút hối hận khi đồng ý yêu cầu của Thẩm Dũng rồi.
Chỉ thấy hai tay anh đã cầm chừng mười túi lớn nhỏ, hơn nữa còn tiếp tục tăng lên. Nhìn sự phấn khích của Thẩm Ngọc Nhu, có lẽ sẽ có ý nghĩ đi dạo thêm một ngày nữa.
“Anh Đường Tuấn, lát nữa chúng ta đổi chỗ khác đi dạo nha.” Thẩm Ngọc Nhu đi về phía trước xoay người nói với Đường Tuấn: “Tôi thấy trên ti vi thành phố Vinh có một sân chơi, buổi chiều chúng ta đến đó chơi đi.”
Qua hai tiếng dạo phố, Thẩm Ngọc Nhu còn thân thiết với Đường Tuấn hơn, mở miệng ngậm miệng đều là “anh Đường Tuấn” làm anh ngay cả từ chối cũng không nói nên lời. Chẳng qua vừa nghĩ đến lát nữa phải đến sân chơi, hai chân Đường Tuấn không kiềm được mà nhũn ra, cho dù anh có chân khí trong người thì cũng cảm thấy mệt.
“Cẩn thận.” Đường Tuấn vừa định đồng ý với Thẩm Ngọc Nhu, lại thấy cô ấy đi thụt lùi sắp đυ.ng vào người ta nên lập tức hét lên.
Đáng tiếc vẫn không kịp.