Chương 289: Khẳng định không có vấn đề gì.”

Tầm mắt Hình Diệu lướt qua đám người ngoài phòng mổ, lạnh lùng nói:

“Lẽ nào một bệnh viện lớn bậc nhất thành phố Vinh này lại không thể tìm ra một người học y học cổ truyền đàng hoàng sao?”

Mọi người nghe vậy, chỉ có thể im lặng.

Đây chính là tình hình hiện nay của toàn bộ giới y học, người học Y học cổ truyền càng ngày càng ít, dùng Y học cổ truyền lại càng ít hơn!

“Để tôi đến đi.” Đúng lúc này, một thanh âm ở bên ngoài vang lên.

Lúc này Đường Tuấn đang đứng trên hành lang, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Anh chậm rãi đi đến, những bảo an canh giữ bốn phía muốn ngăn cản anh, nhưng không thấy động tác của Đường Tuấn như thế nào, lại có thể thoát ra từ trong vòng vây của mấy người bảo an.

“Đường Tuấn anh đã trở về.” Mộ Dung Lan nhìn thấy Đường Tuấn, giọng điệu mang theo vài phần vui mừng nói.

Đúng lúc Hình Diệu nhìn thấy tình cảnh này, trong con ngươi lành lạnh lóe ra một tia sáng, nói:

“Anh sẽ châm cứu?”

Đường Tuấn nhìn lướt qua mọi người ở bệnh viện thành phố Vinh, nói:

“So với những người lãnh đạo ở đây vừa khéo biết hơn một chút.”

Hình Diệu cau mày, dường như đang do dự.

Lưu Hoan bị một câu nói của Đường Tuấn làm cho tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh. Muốn đánh trả, lại bị cha mình là Lưu Văn Đức đưa tay ngăn lại.

Lưu Văn Đức giống như không nhận ra giễu cợt trong lời nói của Đường Tuấn, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:

“Hóa ra là bác sĩ Đường. Nếu như lần giải phẫu này có bác sĩ Đường hỗ trợ, vậy khẳng định không có vấn đề gì.”

Ông ta bất chợt chủ động giới thiệu cho Hình Diệu:

“Cô Hình, cô đừng thấy bác sĩ Đường còn trẻ tuổi. Nhưng trên phương diện y học cổ truyền cậu ta rất giỏi, ngay cả giáo sư Thẩm cũng khen ngợi cậu ta rất nhiều. Có cậu ấy chữa bệnh cho ông chủ Hình, cô cứ yên tâm.”

Hình Diệu nghe vậy, lông mày đang cau lại mới hơi lỏng ra một chút. Nhưng vẫn cảnh giác nhìn Đường Tuấn nói:

“Không được có sai lầm gì! Nếu không anh không gánh nổi trách nhiệm này!”

Đường Tuấn nhún nhún vai, đi tới cửa phòng phẫu thuậtnói:

“Vào thôi. Cô đến làm phẫu thuật, tôi đến châm cứu.”

Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Lan không nén nổi vui mừng, nhưng cũng biết bây giờ không phải thời điểm nói chuyện, lập tức dẫn Đường Tuấn tiến vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa phòng phẫu thuật lại đóng lại lần nữa.

“Cha, sao cha lại làm thế?” Lưu Hoan không hiểu, anh ta không nghĩ ra vì sao phải nhường Đường Tuấn tiến vào chữa bệnh cho ông chủ Hình. Đến lúc đó nhỡ may chữa khỏi cho ông chủ Hình, vậy tất cả công lao chẳng phải sẽ thuộc về Đường Tuấn sao.

Lưu Văn Đức không nói gì, trong ánh mắt lộ ra gian xảo và âm mưu đã thực hiện được. Đường Tuấn không phải là người của bệnh viện thành phố Vinh, đến lúc đó nếu chữa khỏi cho ông chủ Hình, ông ta đương nhiên có biện pháp ôm hết công lao lên người mình. Còn Mộ Dung Lan, hừ, chẳng qua chỉ là một con nhóc mà thôi, sao có thể đấu thắng ông ta được.

Tiến vào phòng phẫu thuật, sau khi tiến hành tiêu độc khử trùng đơn giản, Đường Tuấn liền thấy một người đàn ông trung niên râu ngắn, gương mặt chữ điền đang nằm trên giường bệnh. Mà các bác sĩ xung quanh đều đang gọn gàng ngăn nắp chuẩn bị làm phẫu thuật. Nhìn thấy Mộ Dung Lan dẫn Đường Tuấn đi vào, bọn họ đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Lần phẫu thuật chữa bệnh cho Trần Nhật Minh lúc trước, bọn họ cũng tham gia, đương nhiên cũng nhận ra tiểu thần y này.