Ngô Nam Bình chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, trong giây phút khi Đường Tuấn ngẩng đầu lên, anh ta đã nhận ra đối phương là ai rồi.
Trong đầu của anh ta hiện ra cảnh tượng của mấy năm trước, khi đó anh đi theo một nhóm điều tra nghiên cứu đến một khách sạn được mệnh danh là siêu năm sao tiến hành khảo sát, trùng hợp khách sạn đó là sản nghiệp của Y Thánh nhà họ Đường. Ngày đó anh ta rất may mắn nhìn thấy ông cụ Đường và cháu trai của ông ta, mặc dù chỉ đứng cách đám người xa xa nhìn một chút, nhưng anh ta lại nhớ đến bây giờ. Có đôi khi trong cơn say rượu, Ngô Nam Bình vẫn còn nói khoác với mấy người bạn thân mình đã từng nhìn thấy ông cụ Đường và cậu nhỏ của nhà họ Đường, giống như nhìn thấy hai nhân vật lớn này là chuyện vinh quang lớn nhất trong cả cuộc đời của anh ta vậy.
Cậu ấm của nhà họ Đường kia không phải đã tự sát mà chết rồi sao, ngay cả báo chí cũng đưa tin rồi. Nhưng nếu như cậu ấm kia đã chết, vậy người trước mặt này là ai? Ngô Nam Bình có thể kinh doanh một nhà hàng thuận buồm xuôi gió, tất nhiên có con mắt nhìn người của riêng mình, anh ta rất chắc chắn người trẻ tuổi trước mặt này chính là cậu nhỏ của nhà họ Đường mấy năm trước.
Trong nháy mắt một loạt các câu hỏi xuất hiện trong đầu Ngô Nam Bình, mồ hôi lạnh đã không kiểm soát được mà cuồn cuộn rơi xuống, vốn dĩ là thời tiết nóng nực, nhưng Ngô Nam Bình lại có một cảm giác như như rơi vào hầm băng.
"Hừ! Tên nhãi ranh này không chỉ trộm đồ, còn dám chống đối với ông chủ của chúng tôi. Người đâu rồi, nhanh chóng bắt anh ta lại trước cho tôi, đợi một lát nữa sau khi giao đồ ra thì đưa đến cục cảnh sát." Quản lý của nhà hàng thấy ông chủ mình không nói lời nào, nghĩ lầm rằng cơ hội thể hiện của mình đến rồi, liên tục quát lớn với Đường Tuấn, thậm chí còn chỉ huy mấy nhân viên bảo vệ cách đó không xa chuẩn bị ra tay bắt Đường Tuấn.
Bốp!
Một cái bạt tai của Ngô Nam Bình vỗ thẳng vào đầu của người quản lý nhà hàng kia, khiến cho người kia lảo đảo một cái, rồi lùi lại mấy bước.
Sau đó Ngô Nam Bình dùng một giọng điệu cung kính đến cực điểm nói với Đường Tuấn: "Đường."
"Tôi tên Đường Tuấn!" Đường Tuấn nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Nam Bình, trong lòng khẽ nhúc nhích, vội vàng cắt ngang lời nói của Ngô Nam Bình.
"Ngài Đường." Ngô Nam Bình vội vàng sửa miệng, đổi "cậu Đường" thành "ngài Đường".
Lý Ngọc Mai ngồi ở bên cạnh nhìn mà không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Ông chủ, chính là tên nhãi ranh này trộm đồ của khách hàng." Sau khi quản lý của nhà hàng bị Ngô Nam Bình đánh cho một cái bạt tai, đứng vững lên rồi lại tiếp tục nói với Ngô Nam Bình.
Ngô Nam Bình có một nỗi kích động muốn chém chết người quản lý của nhà hàng đang ở trước mặt này, tại sao mình lại thuê một tên không có khả năng quan sát này cơ chứ, cũng không nhìn thử xem người trước mặt này là ai, anh ta là cậu ấm của Y Thánh nhà họ Đường. Đây chính là Y Thánh nhà họ Đường đó, cho dù ba gia tộc lớn của thành phố Vinh hợp lại cũng không sánh nổi với một đầu ngón tay của người ta đâu.
"Ông chủ Ngô, anh nói xem?" Đường Tuấn nghiền ngẫm mà nhìn Ngô Nam Bình, anh đã mơ hồ đoán ra được tại sao Ngô Nam Bình đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ là anh không hiểu tại sao Ngô Nam Bình lại nhận ra mình.
"Chuyện này." Ngô Nam Bình nói chuyện cũng không trôi chảy nữa, trong lòng đã lôi Tề Hưng ra mắng cho một trận. Nhà họ Tề nho nhỏ của anh lại dám trêu chọc nhà họ Đường, còn dám vu khống cậu ấm nhà họ Đường trộm đồ, chuyện này quả thực là buồn cười. Giống y như một con kiến muốn vu khống con voi trộm một miếng lá cây của nó vậy.
Đối mặt với tầm mắt của tất cả mọi người, cuối cùng Ngô Nam Bình cũng đã trải nghiệm được cảm giác như có gai đâm ở sau lưng. Nhưng suy cho cùng anh ta là người trải qua cảnh tượng hoành tráng, không lâu sau anh ta đã nghĩ cách, nói: "Vừa nãy tôi ra đây chính là muốn nói cho mọi người biết người trộm đồ đã tóm được rồi, là một người làm việc tạm thời ở bếp sau, tôi đã đuổi việc anh ta, xin các vị yên tâm. Còn về người anh em này, lúc nãy là do tôi hiểu lầm anh ấy, tôi xin lỗi anh ấy."