“Lý Quang Huy, chú cảm thấy quyền thế của nhà họ Lý và tiếng tăm của chú đủ để tôi ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng chú lại không biết ở trong mắt tôi, chú chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Nếu chú biết tôi là người nhà họ Đường, không biết rằng chú có còn đủ can đảm nói ra những lời này với tôi không?”
Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa, trong lòng ngập tràn lạnh lẽo. Chẳng qua anh chỉ tiện tay cứu Lý Quang Minh, điều trị cho Lý Ngọc Mai cũng chỉ là tình cờ, những chuyện này lọt vào trong mắt Lý Quang Huy và ông Bạch kia, lại trở thành cố tình tiếp cận nhà họ Lý, muốn mượn cơ hội trèo cao trong nhà họ Lý, điều này khiến cho anh cảm thấy tức giận.
Trong mắt nhà họ Lý và ông Bạch, nhà họ Lý và Lý Ngọc Mai chính là thiên nga ở tít trên cao, còn Đường Tuấn thì chỉ là một con cóc không biết lượng sức mình.
“Hừ! Hay cho cả nhà họ Lý!” Trong lòng Đường Tuấn cảm thấy tức giận, cảm giác bị loại người này xem thường thật sự không dễ chịu, nếu như anh là người bình thường thì có lẽ cả đời cũng không có cơ hội xả cơn tức. Nhưng Lý Quang Huy và ông Bạch đều sai rồi, Đường Tuấn không phải là một người bình thường, anh là truyền nhân thánh y duy nhất của nhà họ Đường!
Đè nén chút tâm trạng hỗn loạn trong lòng xuống, Đường Tuấn không muốn nghĩ đến chuyện nhà họ Lý nữa. Mục tiêu của anh là Đường Quốc Hoa hiện đang nắm giữ nhà họ Đường, nhưng nếu như nhà họ Lý vẫn nhiều lần chọc giận anh, tuy rằng với thực lực bây giờ của anh không có cách đốn ngã dòng họ này, nhưng làm cho bọn họ “mặt xám mày tro” thì không phải việc khó.
Đi vào thư viện, đám anh Trương và chị Vương đã thay đổi thái độ lạnh nhạt trào phúng buổi sáng, trở nên vô cùng ân cần. Đến mức việc Đường Tuấn đi làm trễ, anh Trương đến nhắc cũng không dám nhắc. Bây giờ trong mắt bọn họ, Đường Tuấn chính là cậu ấm đi trải nghiệm cuộc sống gian khổ, nói cách khác, đó là lý do trước đó anh được cô chủ nhà họ Lý chào mừng, còn được Giáo sư Thẩm chiếu cố như thế.
Về việc này, Đường Tuấn cũng không định giải thích, dù sao thư viện cũng chỉ là nơi nương náu tạm thời của anh, chờ thêm một thời gian nữa, anh sắp xếp thỏa đáng hết mọi việc thì sẽ rời đi. Cả buổi chiều, Đường Tuấn chỉ làm một vài công việc nhẹ nhàng đơn giản. Còn những việc khó xử như buổi sáng thì đám người anh Trương không dám nữa.
Sau khi tan làm, Đường Tuấn ăn cơm ở nhà ăn Đại học thành phố Vinh xong thì về ký túc xá nhân viên. Sau khi đi vào phòng, anh lập tức khóa trái cửa lại, hai chân xếp bằng, ngồi trên giường. Vẻ mặt trở nên hơi lo lắng.
Tâm trạng anh trầm xuống, bắt đầu lưu chuyển chân khí trong cơ thể. Qua một buổi trưa khôi phục, chân khí trong cơ thể đã hồi phục được bảy tám phần. Nguyên nhân anh lo lắng như vậy là vì mới hai phút trước, anh bỗng nhiên rùng mình một cái, một cảm giác lạnh như băng bao phủ cả người anh. Tuy rằng cảm giác này chưa tới hai giây đã biến mất nhưng mà vẫn làm cho anh nảy sinh cảnh giác! Anh sinh ra ở nhà họ Đường, từ nhỏ đã học tập phương pháp điều dưỡng cơ thể của nhà họ Đường, tuy rằng vẫn chưa đến mức chống được trăm bệnh, nhưng cảm cúm, phát sốt linh tinh thì đã nhiều năm chưa đến thăm anh rồi.
Xảy ra sự khác thường chắc chắn có vấn đề! Đây chính là nguyên nhân làm cho Đường Tuấn lo lắng.
Dưới sự thúc giục của Đường Tuấn, tốc độ lưu động của chân khí trong cơ thể nhanh hơn nhiều. Nhưng chỉ một lúc sau, vẻ mặt của Đường Tuấn bỗng nhiên lộ ra biểu cảm kỳ lạ, có ngạc nhiên, có vui sướиɠ, còn có khó hiểu. Dưới sự cảm nhận của anh, không ngờ lượng chân khí trong cơ thể lại nhiều hơn một phần ba so với lúc anh tu luyện buổi sáng.
Tốc độ này quá kinh khủng, phải biết rằng từ lúc anh luyện được chân khí đến giờ đã hơn nửa tháng, nhưng tốc độ gia tăng còn chưa đến một phần tư. Bây giờ mới chỉ qua nửa ngày, vậy mà đã tăng lên nhiều như vậy, hơn nữa còn trong tình huống anh không cố ý tu luyện nữa!
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Trên mặt Đường Tuấn hiện lên vẻ gấp gáp, cơ thể trở nên căng cứng. Sự hiểu biết về chân khí trong cơ thể của anh gần như là bằng không, điều này khiến cho anh không khỏi lo lắng. Anh không dám làm bậy, chỉ cẩn thận vận chuyển chân khí đi những nơi khác trong cơ thể.
Rồi anh đã nhanh chóng phát hiện ra điều khác thường.
.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Trong cảm nhận của anh, vùng bụng dưới rốn… là nơi chân khí cả cơ thể hội tụ lại, một tia hàn khí cực lạnh chiếm cứ ở một góc. Nếu chân khí của anh không đυ.ng chạm đến nơi đó thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng một khi chân khí của anh có ý định chạm vào hơi thở đó, thì một cảm giác rét lạnh lập tức bao phủ cả người, làm anh có cảm giác như mình đang ở trong trời đông phủ tuyết. Mà hàn khí cũng từ từ được phóng ra, dễ chịu, chân khí của anh dần tăng mạnh.
“Chẳng lẽ là vì Thẩm Ngọc Nhu?” Trong đầu Đường Tuấn bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Luồng hơi thở đóng chiếm ở vùng bụng dưới rốn tương tự như hàn khí trên người Thẩm Ngọc Nhu, điều này không khỏi làm Đường Tuấn nghĩ đến khả năng này.
“Nhưng mà vì sao hàn khí trên người cô ấy lại xâm nhập vào trong cơ thể mình, lại còn cắm rễ ở phần bụng dưới rốn của mình chứ?” Đường Tuấn càng thêm khó hiểu.
Suy nghĩ một lúc, trong lòng Đường Tuấn dần có một suy đoán. Lúc trước vì để chữa bệnh cho Thẩm Ngọc Nhu, anh đã dùng chân khí chống lại hàn khí trong cơ thể cô ấy, rất có thể lúc đó hàn khí đã im lặng xâm nhập vào trong cơ thể anh, trú ngụ ở vùng bụng dưới rốn của anh.
Nghĩ vậy, khóe môi Đường Tuấn hiện lên nụ cười khổ. Chân khí trong cơ thể đã làm anh cực kỳ đau đầu, bây giờ lại có thêm một thứ ngoại lai trú ngụ, đây quả thực mà muốn chết mà. Nhất là khi đã chứng kiến được chỗ lợi hại của hàn khí trên người Thẩm Ngọc Nhu, anh càng có một cảm giác cái mạng nhỏ bị treo lên, sợ ngộ nhỡ hàn khí ở vùng bụng dưới rốn đột nhiên bùng nổ, chẳng phải cả người anh sẽ thành khối băng ngay sao.
Lúc này, đương nhiên Đường Tuấn cũng liên tưởng đến nguyên nhân chân khí trong cơ thể tăng mạnh, nhất định là không tránh khỏi liên quan đến đám hàn khí ở vùng bụng dưới rốn này.
“Ha ha! Đúng là nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại mà.” Đường Tuấn lẩm bẩm nói. Chân khí tăng mạnh là vì vùng bụng dưới rốn có thêm một thứ ngoại lai chiếm đóng, hơn nữa cái thứ ngoại lai này còn có tính cách tàn bạo, không chừng ngày nào đó sẽ lấy luôn cái mạng nhỏ của anh. Nhưng mà Đường Tuấn lại không thể làm gì được nó cả.
Suy nghĩ thông suốt điều này, Đường Tuấn càng buồn hơn.
“Có lẽ đây chính là cách nhanh chóng tăng cường thực lực.” Đường Tuấn bóp cằm, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một suy nghĩ táo bạo, Trong khoảng thời gian này, anh đã biết thêm được rất nhiều tác dụng kỳ diệu của chân khí. Lúc này hàn khí trong cơ thể Thẩm Ngọc Nhu có thể làm gia tăng chân khí, đương nhiên anh cảm thấy hơi động lòng. Anh có một loại cảm giác, chân khí trong cơ thể anh có lẽ mới chính là “tư bản” thật sự trong tương lai, chính là át chủ bài.
Đường Tuấn đã tu luyện cả một đêm, may mắn là bây giờ giấc ngủ đã không còn quá quan trọng với anh. Trải qua một đêm tu luyện, chân khí tăng mạnh khó lắm mới được ổn định lại, nhưng nếu muốn sử dụng như cánh tay đắc lực, thì còn cần một chút thời gian.
Trên sân thượng, Đường Tuấn há miệng hít vào, nuốt đám mây tía kia vào bụng. Tiếp theo, đôi tay anh chống lên mặt đất, nhảy lên một cái, động tác linh hoạt nhẹ nhàng. Hơi thở anh hơi ngưng lại, một bộ quyền pháp được thi triển từ tay anh. Đây là quyền pháp mà bất cứ đệ tử nào của nhà họ Đường cũng đều phải tu tập từ nhỏ, dùng để luyện tập thể lực, có hơi tương tự với Ngũ Cầm Hí do thần y cổ đại Hoa Đà phát minh.
Lúc này, bộ quyền pháp thi triển từ trong tay Đường Tuấn có uy lực sinh ra gió, một quyền đánh ra, trong không khí giống như bị đập mạnh, phát ra tiếng vυ"t vυ"t, Đường Tuấn ngưng tụ hơi thở lại, biểu cảm nghiêm túc, giờ khắc này anh rất có phong thái của một cao thủ võ lâm.
Đánh xong một bộ quyền pháp, Đường Tuấn chỉ cảm thấy cả người thoải mái, cứ như là có một sức mạnh vô tận, dù là lão Bạch bên cạnh Lý Quang Huy thì anh cũng đám khiêu chiến!
“Ha ha! Xem ra có thể tiến hành kế hoạch sớm.” Đường Tuấn đứng khoanh tay, ánh mắt nhìn về phía mặt trời đang dần nhô lên ở chân trời phía Đông, nói: “Đường Quốc Hoa, ông đã chuẩn bị đón nhận sự trả thù của tôi chưa?”