Chương 58
Lạc Tuyết ơi là Lạc Tuyết, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, cô chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ của tôi mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều của cô, Lưu Minh không khỏi liếʍ môi vài cái, trong lòng dấy lên những suy nghĩ không tốt lành.
Sở Bắc bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Tình hình có vẻ không được tốt lắm!”
Triệu Hồi Xuân rút tay phải về, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Theo như triệu chứng thì đây là bệnh! Nhưng mạch đập lại cho thấy nó giống như chấn thương hơn! Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một việc như thế này”.
Triệu Hồi Xuân không khỏi lắc đầu, Lạc Tuyết nghe xong, đầu óc như nhất thời bị tê dại.
“Chấn thương? Nhưng Tâm Nhi chưa từng bị thương bao giờ”.
Ngay lúc cô nói, ánh mắt liền bất giác hướng về phía Lưu Minh.
Lưu Minh là bác sĩ điều trị của con gái cô hai năm nay, tại sao anh ta lại không thể nhìn ra?
Lưu Minh cũng ngây ra, có hơi chột dạ nên quay đầu làm ngơ.
“Chấn thương, không chỉ là vết thương bên ngoài! Mà vết thương bên trong mới đáng sợ!”
Triệu Hồi Xuân liền quay đầu giải thích.
Sở Bắc nghe xong, không khỏi cảm thấy kính phục.
Triệu Hồi Xuân chỉ mới bắt mạch mà đã nhìn ra được bệnh tình của con gái anh.
Quốc Y Thánh Thủ đúng là không hề ngoa.
“Ông Triệu, vậy thì có cách để chữa không? Ông nhất định phải cứu được con gái tôi!”
Lạc Tuyết bị doạ sợ đến nhoà cả mắt, trong giọng nói còn có chút cầu xin.
“Tiểu Tuyết, cô yên tâm đi, ông ấy nhất định sẽ có cách”.
Lưu Minh được nước đẩy thuyền, sau đó nhìn Triệu Hồi Xuân với vẻ háo hức.
Ông Triệu, hạnh phúc nửa đời còn lại của tôi đều dựa vào ông cả.
“Chuyện này…”
Triệu Hồi Xuân do dự một lúc.
Cách thì có, nhưng cái giá phải trả lại quá cao.
Đứa trẻ này được người đó đích thân đi hỏi, thân phận ắt hẳn không tầm thường.
Nếu như có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất phiền phức.
“Ông có thể phong ấn hai huyệt bách hội và phong trì của Tâm Nhi trước để khống chế vết thương, sau đó chữa trị cũng không muộn”.
Sở Bắc đột nhiên lên tiếng, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
“Câm miệng, ông Triệu còn đang ở đây, đâu đến lượt anh xen vào?”
Lưu Minh tức giận quát lên, rõ ràng đang cảm thấy rất bất mãn với Sở Bắc!
Lạc Tuyết cũng có chút thất vọng, đã đến lúc này rồi, anh đừng có làm loạn nữa được không?
Nhưng Triệu Hồi Xuân lại cảm thấy ngạc nhiên.
“Hể? Tôi thật không nghĩ ra cách này, có khi khả thi đấy!”
Ông vừa nói vừa nhìn Sở Bắc thêm mấy cái.
Ông đi khắp nam bắc, treo bầu giúp người, gặp không biết bao nhiêu nhân vật lớn.