Chương 53
“Ai? Ở Tân Hải này còn ai có thể chữa được cho Tâm Nhi?”
Nghe thấy lời anh ta, Lạc Tuyết như nhìn thấy chút hy vọng le lói, cô vội hỏi lại.
Lưu Minh không trả lời, chỉ ôm cánh tay chỉ ra ngoài cửa.
Lạc Tuyết khẽ nhíu mày, do dự một lát vẫn đi ra ngoài.
Lưu Minh hừ lạnh, khıêυ khí©h trừng mắt nhìn Sở Bắc, sau đó đi ra theo.
Lúc này, vẻ mặt Sở Bắc không có biểu cảm gì.
Cái gì cũng không nói.
Điện thoại vang lên, lập tức bấm nhận điện thoại.
“Thưa cậu, ông Triệu đã đồng ý sẽ đích thân đến chữa bệnh cho cô chủ nhỏ! Trễ nhất là mười phút nữa sẽ đến!”
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói kính cẩn của Thanh Vũ.
“Rất tốt, cô vất vả quá rồi!”
Sở Bắc khẽ gật đầu, lập tức cúp điện thoại.
Nhìn ra khắp Tân Hải, có thể cứu được Tâm Nhi, duy chỉ có Triệu Hồi Xuân, Ông Triệu được xưng là thiên tài y học Long Quốc.
Năm năm trước, Sở Bắc bị phản bội nên trúng độc.
Mặc dù được Lạc Tuyết cứu, nhưng nếu không có Triệu Hồi Xuân gửi phương thuốc giải độc.
Thì Sở Bắc dù không chết cũng bị liệt nửa người.
Sở Bắc một khi chết thì phương Bắc nhất định sẽ rối loạn, đại quân Nam man sẽ áp sát.
Long Quốc có thể chống chọi được hay không cũng khó nói.
Mặc dù chưa từng gặp Triệu Hồi Xuân lão tiên sinh, nhưng ông ấy không những là ân nhân cứu mạng của Sở Bắc, mà cũng là ân nhân của Long Quốc.
Chỉ là, ông ấy du ngoạn khắp nơi, khó mà tìm được tung tích.
Sở Bắc cũng chỉ là thử thử xem sao.
Nhưng không ngờ, ông ấy lại ở Tân Hải.
Có lẽ cũng là duyên phận.
“Bố!”
Giọng nói yếu ớt của con gái khiến Sở Bắc quay lại hiện thực.
Lúc này, Lạc Vũ Tâm nằm trên giường bệnh, gương mặt nhỏ bé trắng nhợt, vẻ mặt buồn bã.
“Bố, mắt của bố không thấy đường, có phải cũng không nhìn thấy Tâm Nhi không?”
Cô bé yếu ớt hỏi, giọng nghẹn ngào muốn khóc.
“Nếu sau này Tâm Nhi không còn nữa, bố cũng không được thấy dáng vẻ của Tâm Nhi, Tâm Nhi sẽ rất buồn!”
Lúc nói chuyện, nước mắt rơi không ngừng, nhòe cả đôi mắt nhỏ!
Sở Bắc mềm lòng, tim như bị kim đâm.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, chạm vào gương mặt nhỏ của cô bé.
“Tâm Nhi, con thấy những vì sao bao giờ chưa?”
Cô bé gật đầu thật mạnh: “Thấy rồi thấy rồi, Tâm Nhi thích nhất là ngắm sao?”