Một lúc sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một nhóm bác sĩ và y tá bước ra, vị bác sĩ trưởng nói: "Tuy rằng đã làm sạch đám gốm sứ trong dạ dày bệnh nhân, nhưng sau này không thể ăn uống được nữa. Cả đời này bệnh nhân phải duy trì sự sống dựa vào việc bơm chất lỏng dinh dưỡng vào người”
"Rắc rắc!”
Trần Nguyên giậm chân trên mặt đất. Gạch đá hoa đột ngột vỡ vụn. Khuôn mặt của những người xung quanh tái đi vì sợ hãi.
Điều này đồng nghĩa với việc từ nay về sau Lưu Giang đã là một kẻ vô dụng, không thể quay trở lại võ đài quyền anh được nữa. Đây là một tổn thất rất lớn đối với phòng tập boxing Trần Thị.
“Là ai làm?” Trần Nguyên tức giận hỏi Trần Bưu.
Trần Bưu run rẩy: "Cậu ta hẹn ông giờ tý đêm nay gặp ở hồ Bạch Thúy”
Trong cơn tức giận, Trần Nguyên đã dẫn người ra khỏi bệnh viện và đi thẳng đến hồ Bạch Thúy với dáng vẻ hùng hổ, cao giọng nói là sẽ khiến cho đối phương tan xương nát thịt.
Sau khi người của Trần Nguyên rời đi, Trần Bưu mới thở phào nhẹ nhõm, có chịu đựng cái chân đau đứng dậy.
Trần Côn vội vàng tiến lên đỡ và quan tâm nói: "Bố, bố không sao chứ?”
"Cái thân già này vẫn còn gắng gượng được. Đều là do mày đã mang lại cho tao rắc rối lớn như vậy. Xem ra nhà họ Trần và boxing Trần Thị sắp có biến rồi” Trần Bưu làm bộ dạng kiểu như sắp tát Trần Côn, nhưng nghĩ rồi ông ta lại nhẫn nhịn.
Trần Côn nói: "Không đến mức ấy chứ?”
Trần Bưu nói: "Làm sao mà không đến mức ấy? Nếu như cái gã tên là Lăng Khôi kia chỉ có một thân một mình thì đương nhiên boxing Trần Thị có thể thoải mái đối phó. Chỉ dựa vào một mình sư phụ Trần Nguyên thôi cũng đã đủ tiêu diệt hắn. Nhưng phía sau tên Lăng Khôi còn có Đường Thục Thanh chống lưng. Nếu như boxing Trần Thị tiếp tục đeo bám Lăng Kiệt không tha, chỉ e là sẽ liên lụy toàn bộ boxing Trần Thị đi đến con đường diệt vong. Hiện giờ vẫn còn chưa biết mức độ nặng nhẹ của Lăng Kiệt trong lòng Đường Thục Thanh như thế nào, liệu cô ta có vì một tên Lăng KHôi mà chống lại toàn bộ boxing Trần Thị hay không?”
Trần Côn nói: "Nếu như bố biết rõ là Lăng Khôi không dễ khıêυ khí©h, vậy sao vừa rồi bố không nói thật cho sư phụ Trần biết chuyện Đường Thục Thanh ủng hộ Lăng Khôi? Sư phụ Trần không biết gì mà mạo muội đến cuộc hẹn, chỉ e là lành ít dữ nhiều”
Trần Bưu nói: "Mày cho rằng tao đã quên nói sao?”
Trần Côn nói: "Đương nhiên là không, trước giờ bố luôn cân nhắc cẩn thận. Sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp chứ. Vào thời khắc mấu chốt như vậy, đương nhiên cũng là một quyết định có chủ ý”
Trần Bưu khẽ gật đầu, rất hài lòng với người con trai này.
Quả nhiên là con ruột của ông ta, vẫn còn có chút đầu óc.
Trần Côn nói: "Chỉ là con không thể hiểu nổi, nhà họ Trần chúng ta cũng có ít cổ phần ở boxing Trần Thị, mà Trần Nguyên là một trong những quyền sư hàng đầu ở boxing Trần Thị. Nếu như Trần Nguyên xảy ra chuyện gì sẽ không có lợi cho nhà họ Trần chúng ta cũng như boxing Trần Thị.
Trần Bưu nói: "Con sai rồi. Đối với boxing Trần Thị thì không có lợi lộc gì, nhưng lại rất có lợi cho nhà họ Trần chúng ta. Thứ nhất, có thể loại bỏ được đối thủ là mối hiểm họa tiềm tang Trần Nguyên này, thứ hai một khi Trần Nguyên qua đời hoặc tàn phế, cổ phần của boxing Trần Thị sẽ phải phân chia lại. Đến lúc đó chắc chắn nhà họ Trần chúng ta có thể được chia nhiều hơn”
Trần Côn ngay lập tức phục bố mình sát đất: "Bố thật là tài giỏi. Vốn dĩ quan hệ giữa nhà họ Trần chúng ta và Trần Nguyên rất tốt. Nhưng vì chuyện của Lưu Giang lần này, Trần Nguyên đã hận chúng ta lắm rồi. Nếu như ông ta không gặp chuyện, thì nhà họ Trần chúng ta sẽ mãi không có ngày bình yên”
Trần Bưu nói: "Đúng vậy. Nếu đã như vậy, chi bằng bố không nói chuyện của Lăng Khôi cho ông ta biết, để ông ta đi tìm đường chết”
Trần Côn nói: "Trước đây, bà cụ Tô từng cử người dò hỏi thông tin của Lăng Khôi, hỏi Lăng Khôi có phải là cậu Lăng hay không. Bây giờ xem ra Lăng Khôi này chính là cậu Lăng đó. Con có nên nói thật với bà ta về chuyện này không?”
Trần Bưu nghiêm mặt nói: "Tất nhiên là không, Đường Thục Thanh đã công khai nói với chúng ta rằng bất cứ ai dám để lộ danh tính của Lăng Khôi thì đều là kẻ thù của nhà họ Đường. Con tuyệt đối không được tiết lộ, nếu không nhà họ Trần chúng ta thực sự bị diệt vong đó!”