Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Phục Thù

Chương 61:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mã Đằng và Giang Nhược Ly một nam một nữ đứng hai bên trái phải, nhanh chóng tiến vào cùng một nam thanh niên.

Nam thanh niên này mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới là chiếc quần thể thao thoải mái, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen, ngẩng đầu rảo bước tiến vào.

Không phải Lăng Khôi thì còn ai vào đây nữa chứ?

Cuộc gọi cuối cùng của Tô Duệ Hân là gọi cho Lăng Khôi.

Điện thoại vừa kết nối, Tô Duệ Hân đã bị Hổ gia bắt đi, thông qua âm thanh nghe được từ điện thoại rơi trên mặt đất, Lăng Khôi biết được Tô Duệ Hân đã xảy ra chuyện.

Huyết Vũ không ở đây nên Lăng Khôi liên lạc với Mã Đằng đầu tiên.

Mặc dù tài nguyên sử dụng của Mã Đằng không bằng Huyết Vũ, nhưng ở thành phố Trung Hải, năng lực của ông ta vẫn rất lớn, thoáng chốc đã tra được người bắt trói Tô Duệ Hân là Trương Khởi Lâm.

Lăng Khôi lập tức nổi giận.

Còn làm ra những chuyện này nữa sao?

Vậy mà lại có người dám cả gan động đến vợ mình?

Lăng Khôi cố nhịn đau do vết thương vừa lấy đạn ra, anh lao đến sơn trang Thủy Nguyệt, bước vào đại sảnh nhìn thấy bà cụ Tô chuẩn bị rời đi, không cần nói cũng biết bà cụ Tô và Trần Giang định bỏ mặc Tô Duệ Hân.

Khoảnh khắc này, Lăng Khôi bỗng nhiên cảm nhận được những gì vợ mình làm thật không đáng, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác kích động muốn đưa Tô Duệ Hân thoát khỏi nhà họ Tô.

Bình thường, Lăng Khôi cũng biết nhà họ Tô đối xử lạnh nhạt với Tô Duệ Hân, nhưng một mặt anh không muốn can thiệp vào mối quan hệ tình cảm của Tô Duệ Hân với nhà họ Tô. Mặc khác anh cũng không muốn khiến Tô Duệ Hân khó xử.

Nhưng hôm nay, đám người nhà họ Tô khiến anh vô cùng thất vọng.

Đối với Tô Duệ Hân mà nói, có lẽ nhà họ Tô là một l*иg giam vô hình, vực sâu đau khổ.

“Lăng Khôi, sao bây giờ cậu mới đến? Duệ Hân bị người ta bắt trói, bọn tôi chịu cực chịu khổ chạy đây chạy đó để cứu nó, cậu thì hay rồi. Vậy mà lại trốn mất không thấy bóng dáng đâu. Cậu như vậy có xứng đáng với Duệ Hân không hả?”, Tô Thần lạnh lùng châm chọc một câu.

Bà cụ Tô phụ họa theo: “Cậu đến rồi cũng tốt, tối nay e rằng Duệ Hân sẽ bị Trương Khởi Lâm làm nhục rồi. Ngày mai cậu ở đây đón Duệ Hân về nhà đi. Bọn tôi bận rộn vì chuyện của Duệ Hân suốt một buổi tối, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc liên quan đến dự án thảo dược, phải về trước nghỉ ngơi”.

Bà cụ Tô nói cứ như lẽ đương nhiên.

Lúc này chỉ có Chu Lam xông ra, ôm lấy đùi Lăng Khôi: “Lăng Khôi à, con gái của tôi sắp bị Trương Khởi Lâm làm nhục rồi, cầu xin cậu, xin cậu cứu con gái tôi”.

Lăng Khôi thở dài, toàn bộ người nhà họ Tô cũng chỉ có Chu Lam là thật lòng quan tâm Tô Duệ Hân.

Mặc dù người phụ nữ này đáng ghét, nhưng sự quan tâm dành cho Tô Duệ Hân là thật.

Nghĩ đến đây, Lăng Khôi cũng mềm lòng, hất tay Chu Lam: “Bỏ ra”.

Chu Lam lập tức bị văng ra, ngồi dưới đất bật khóc nức nở.

Lăng Khôi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua tất cả đám người nhà họ Tô, hắng giọng nói: “Hôm nay vợ tôi gặp nạn, các người đối xử với vợ tôi như vậy, đến ngày nào đó nhà họ Tô gặp nạn thì cũng đừng trách vợ tôi không giơ tay giúp đỡ”.

Sau khi để lại một câu, Lăng Khôi nhanh chóng đi về phía cửa cầu thang, liếc nhìn Hổ gia chắn trước mặt nói: “Anh, muốn cản tôi sao?”

Hổ gia như tỉnh dậy từ trong mộng, nằm rạp luôn xuống đất: “Không dám!”

“Tô Duệ Hân là vợ tôi, anh, bắt cô ấy...”, Lăng Khôi nói một câu, rồi đi thẳng lên tầng.

Mấy chục tay đấm quyền anh đứng ở cửa cầu thang, vốn dĩ còn muốn chống cự, nhưng nhìn thấy hơn một trăm vệ sĩ mặc đồ rằn ri đứng bên ngoài cửa, lại liếc nhìn Hổ gia nằm sấp không dậy nổi, thì biết thực lực của thanh niên này không hề nhỏ.

Nhưng nếu bọn họ nhường đường thì cũng không dễ ăn nói với Trương Khởi Lâm, một tên dẫn đầu nói: “Mày là kẻ nào?”

“Bốp!”

Lăng Khôi vung thẳng một bạt tai vào mặt hắn: “Cút!”

Gã đàn ông vạm vỡ cao hai mét, bị hất bay cao năm mét, đập mạnh xuống đất hộc máu, nằm sấp như cá chết.

Gã đàn ông khác nhìn thấy đại ca đã bị đánh bay lập tức bị dọa sợ hồn vía lên mây.

Đại ca này là tay đấm đứng thứ hai đứng sau Tiêu Ức Tình, vậy mà bị một bạt tai của Lăng Khôi đánh ra nông nỗi này sao?

Thanh niên này đáng sợ đến mức nào chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »