Chương 52: Huyết Vũ

Tô Duệ Hân cho rằng công việc mình làm xảy ra sai sót gì nên mới rà soát lại một lượt các công việc gần đây trong đầu, xác định rằng không có vấn đề gì cả, lúc này mới vội vàng đi đến toà nhà trụ sở chính tập đoàn Tô Thị.

Toà nhà trụ sở chính tập đoàn Tô Thị tương đối bình thường, chỉ là thuê lại năm tầng trong toà nhà CBD ở trung tâm thành phố, sau đó mua quyền đặt tên cho toà nhà mà thôi.

So với một ông lớn hàng đầu như Công đoàn Trung Hải thì rõ ràng không khác gì trò hề.

Lúc Tô Duệ Hân tới văn phòng làm việc của bà cụ Tô thì phát hiện ra có không ít người đang ngồi bên trong.

Tô Thần, Tô Ba, Tô Toàn và Tô Mộng Như đều có mặt.

Bà cụ Tô ngồi trước bàn làm việc, do dự một lát rồi nói:

- Nếu đều đến đủ cả rồi thì tôi nói thẳng luôn! Chúng ta tìm Trương Khởi Lâm, tốn chín mươi triệu tệ mới ký được hợp đồng đại diện phát ngôn ba năm với Lục Tử Ca.

- Đây vốn dĩ là việc hoàn toàn chắc chắn, tập đoàn chúng ta cũng đã công bố ra ngoài rằng Lục Tử Ca sẽ làm người đại diện phát ngôn cho thảo mộc, từ đó nhận được vô số bình luận tốt của thị trường… Nhưng không hiểu tại sao Trương Khởi Lâm lại đột nhiên nuốt lời.

- Lục Tử Ca công khai bày tỏ sẽ không bao giờ hợp tác với tập đoàn Tô Thị nữa. Như vậy thông báo trước đây của chúng ta sẽ trở thành đồ bỏ đi, chỉ đợi đến lúc tự vả vào mặt mình.

- Bây giờ bên ngoài đã bắt đầu hoài nghi về tập đoàn Tô Thị, bắt đầu bài xích dự án thảo mộc của chúng ta. Nếu chúng ta không thể lấy lại danh tiếng, e rằng sản phẩm tương lai của dự án thảo mộc sẽ khó mà bán chạy được.

- Nói nghiêm trọng hơn thì một nửa số tài sản của tập đoàn mà chúng ta đã đổ vào nghiên cứu dự án thảo mộc có thể sẽ mất trắng hoàn toàn

Bà cụ Tô cũng không thể hiểu nổi, trước đây Trương Khởi Lâm đã ký xong hợp đồng với mình, bản thân còn mang cả bản sao hợp đồng về, tại sao Trương Khởi Lâm lại đột nhiên nuốt lời chứ?

Tô Toàn nói: “Cách tốt nhất bây giờ là để Lục Tử Ca ra mặt thanh minh, nói trước đây chỉ là hiểu nhầm, cô ta vẫn tiếp tục làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của chúng ta”.

Tô Thần lắc đầu: “Chúng cháu đã cố thử liên lạc với Lục Tử Ca, nhưng bọn họ cứ luôn từ chối gặp mặt! Xem ra vẫn canh cánh trong lòng chuyện chúng ta qua mặt cô ta, tìm thẳng tới Trương Khởi Lâm để ký kết hợp đồng”.

Bà cụ Tô nói: “Trước đây có rất nhiều nhà phân phối, đối tác hợp tác và nhà đầu tư có hứng thú với dự án thảo mộc của chúng ta. Bây giờ niềm tin đều lung lay hết cả, thậm chí một bộ phận còn đề nghị tạm dừng hợp tác. Tình hình đã trở nên vô cùng nguy cấp rồi”.

Tô Thần nói: “Duệ Hân, chồng em không phải đang cặp kè với Lục Tử Ca hay sao, chi bằng em bảo Lăng Khôi bắc cầu giúp chúng ta đi. Xem có thể giúp chúng ta hẹn gặp cô ta hay không”.

Sắc mặt Tô Duệ Hân trở nên u ám.

Lăng Khôi dan díu với Lục Tử Ca sau lưng vốn dĩ đã là nỗi đau chất chứa trong lòng mình. Nhưng bây giờ gia tộc lại vì lợi ích mà chẳng hề để tâm đến cảm nhận của mình, còn xát muối vào vết thương của mình nữa.

“Muốn Lăng Khôi làm trung gian, sao các người không tự mình liên hệ” Tô Duệ Hân rất không vui nói.

Tô Duệ Hân hơi bất bình cho Lăng Khôi.

Trước đây nhà họ Tô xem Lăng Khôi là con lợn con chó, thẳng thừng ném quà của Lăng Khôi ngay trong lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Tô, còn công khai đuổi Lăng Khôi đi.

Lúc ở nhà Trương Khởi Lâm, người nhà họ Tô biết rõ Lăng Khôi đi thách đấu với tay đấm huy chương bạc, thế mà cũng không cản anh lại.

Bây giờ lúc cần đến Lăng Khôi thì lại bảo mình ra mặt sao?

Cái gia tộc này khiến Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thậm chí có phần chán ghét.

Tô Thần nói: “Duệ Hân, em là người nhà họ Tô, từ nhỏ đã được hưởng sự ưu ái của nhà họ Tô, bây giờ nhà họ Tô gặp chuyện, em phải góp sức chứ”.

“Cứ quyết định vậy đi. Duệ Hân, cháu bảo Lăng Khôi liên hệ với Lục Tử Ca, hẹn cô ta ăn cơm. Có thể móc nối được quan hệ với Lục Tử Ca hay không có liên quan đến sự sống còn của dự án thảo dược của chúng ta đấy” bà cụ Tô ra lệnh, cũng không cho Tô Duệ Hân cơ hội từ chối mà đã rời đi.

“Duệ Hân, em còn là người nhà họ Tô ngày nào thì bắt buộc phải ưu tiên đến lợi ích của nhà họ Tô trước, anh tin em có thể làm được”.

“Duệ Hân, cô đừng để bà cụ Tô thất vọng đấy. Bà cụ Tô đã vất vả vì cái nhà này nhiều rồi, quả thật chẳng dễ dàng gì”.



Mọi người đều chân thành chỉ bảo Tô Duệ Hân.

Lúc này, bọn họ đều đã đi hết chỉ còn lại một mình Tô Duệ Hân đứng ngây người trong văn phòng.

Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy lạnh cả người, đôi mắt hiện lên một vẻ thê lương.

...

Tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận là căn phòng rất rộng lớn.

Khoảng thời gian này Lăng Khôi vẫn ở đây.

Ngay cả Lâm Vân bình thường cũng không dám gõ cửa làm phiền.

Ngoài Lăng Khôi ra cũng chỉ có một người có thể tự do ra vào nơi này.

Đó là Huyết Vũ.

Lúc này, Lăng Khôi đang để trần thân trên ngồi trong bồn tắm hình tròn trong phòng tắm.

Huyết Vũ cầm một con dao phẫu thuật rạch vào cánh tay phải của Lăng Khôi, từng chút từng chút lấy đầu đạn gỉ sét ra.

Cả quá trình không hề được gây tê.