Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Phục Thù

Chương 115

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lăng Khôi rít một hơi thuốc, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Chuyện này quả thật quá khó với mình.

Tô Duệ Hân đầy mong đợi nhìn Lăng Khôi, cũng không hề gây áp lực cho anh mà chỉ yên lặng đợi Lăng Khôi lên tiếng.

Một lúc sau, Lăng Khôi vẫn chưa nói gì.

Tô Duệ Hân chỉ vào ngã ba đường hai bên trái phải dưới chân: “Tôi làm sáng tỏ quan hệ giữa tôi và anh Lăng là không có gì, nhưng anh lại không có can đảm bộc bạch với tôi sao? Lẽ nào anh thật sự muốn mỗi người đi một ngả à?”

Haizz.

Lăng Khôi thở dài nói: “Tình cảm giữa anh và người phụ nữ đó rất thân thiết nhưng lại là tình anh em, không phải tình cảm nam nữ gì cả, tình bạn giữa bọn anh rất thuần khiết”.

Đây là lời giải thích sau khi Lăng Khôi đã cân nhắc rất nhiều lần.

Lăng Khôi không thể nói mình không có chút quan hệ nào với Huyết Vũ được.

Cho dù là vợ mình, Lăng Khôi cũng không thể hoàn toàn chê bai chỉ trích Huyết Vũ không ra gì được. Suy cho cùng Huyết Vũ cũng đã vào sinh ra tử với anh suốt tám năm, đều là anh em thân thiết giống Dương Kiệt vậy.

Bảo mình bài xích Huyết Vũ?

Mình không làm được.

Tô Duệ Hân bỗng bật cười, nụ cười rất bi thương: “Tình cảm rất thân thiết giữa nam nữ, còn tình bạn thuần khiết như nước? Đây là lời giải thích của anh với tôi ư?”

Có người nào tin được lời này không?

Chỉ cần là người có chút IQ thì chẳng tin lời của Lăng Khôi.

Tình cảm rất thân thiết giữa nam nữ há có thể thuần khiết được sao?

Một bên dịu dàng như nước, một bên tuổi trẻ tràn đầy, củi khô gặp lửa sẽ bốc cháy, hai người trong đêm khuya thanh vắng còn có thể thuần khiết được sao?

Lăng Khôi nói: “Đây chính là lời giải thích của anh, giữa bọn anh không có gì cả”.

Mắt Tô Duệ Hân đỏ ửng: “Lăng Khôi, anh thừa nhận giữa hai người có chuyện gì đó khó vậy sao? Nếu anh thừa nhận, tôi sẽ nghĩ anh là người thành thật, sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa”.

Lăng Khôi rít một hơi thuốc, thấp giọng nói: “Anh đang nói thật, anh và cô ấy không có gì cả, là tình bạn thuần khiết, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau trong lúc khó khăn”.

Tô Duệ Hân không biết tại sao mình bỗng cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc.

Điều mà một người phụ nữ không thể chấp nhận được nhất đó là đàn ông nói dối.

Lăng Khôi thở dài nói: “Những gì anh nói đều là thật”.

“Anh đúng là một tên cặn bã, không dám thừa nhận chuyện mình đã làm, tôi nhìn lầm anh rồi”, hai mắt Tô Duệ Hân đỏ hoe, cô bước lên xe rồi lái đi.

Để lại một mình Lăng Khôi cô độc đứng giữ núi rừng hoang vu.

Hai tay kẹp thuốc lá của Lăng Khôi đang run rẩy, anh nhìn chằm chằm nơi hoang vu này hồi lâu, ánh mắt hiện lên vô vàn đau đớn.

Cuối cùng Lăng Khôi vẫn lựa chọn che giấu thân phận của mình.

“Duệ Hân, không phải anh không muốn giải thích với em, mà là bây giờ vẫn chưa đến lúc, đợi sau này anh chữa lành vết thương, đến lúc có đủ năng lực để bảo vệ em thì anh sẽ nói hết mọi chuyện anh từng trải qua với em. Nhưng bây giờ anh không thể nói, xin em hãy thông cảm cho nỗi khổ tâm của anh”.

Lăng Khôi lẩm bẩm, anh bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo, sự cô đơn và quạnh hiu không thể nói thành lời.

Có người có thể cư xử khéo léo, làm bộ làm tịch, còn một số người đã định rằng phải trơ trọi cả một đời.

Lăng Khôi chính là loại người thứ hai.

Ba năm nay, Lăng Khôi vẫn một mình đi trong thế giới cô độc.

Bây giờ anh vẫn phải bước tiếp trên con đường cô độc ấy.

Từ buổi trưa đến mãi đến xế chiều, Lăng Khôi chỉ ngồi trên đồng cỏ hoang vu hút hết một bao thuốc lá. Lúc này anh mới từ từ đứng dậy, cùng với ánh tà chiều men theo con đường mòn rời khỏi nơi hoang vu này.

Boxing Trần Thị.

Trong một khu nhà cổ tọa lạc ở ngoại ô.

Mặc dù nơi này không nằm ở trung tâm thành phố nhưng giá nhà đất không hề rẻ, một phòng tập boxing chỉ có mấy mươi mét vuông thôi cũng có giá rất đắt.

Trần Nguyên bị treo dưới gốc cây ngô đồng trước cổng đã mấy ngày nay.

Không cho uống nước cũng không cho ăn.

Cả người gầy đi khá nhiều.

Hai tay đấm ngày đêm trông chừng Trần Nguyên, bất kể Trần Nguyên có cầu xin cho uống một ngụm nước, họ đều thờ ơ không quan tâm.

“Người anh em, chỉ cần cậu cho tôi một ngụm nước, tôi sẽ cho cậu một trăm nghìn tệ”, Trần Nguyên nói chuyện cũng vô cùng khó nhọc, hơi thở đã rất yếu ớt.

Tay đấm đó lắc đầu: “Phó quản lý phòng tập đã nói trước khi anh ấy trở về thì không ai được cho ông ăn, cũng không cho uống nước”.

“Cho tôi một ngụm nước thôi, tôi cho cậu một triệu tệ”, Trần Nguyên cảm giác mình sắp không xong rồi, tiền chẳng qua chỉ là vật ngoài thân. Dù có lấy hết tiền mua một ngụm nước thì ông ta cũng bằng lòng.

“Ông có cho tôi mười triệu tệ thì tôi cũng không cho ông uống nước”, tay đấm đó đã dao động nhưng lại không dám làm gì: “Tôi đi theo phó quản lý phòng tập, nói thế nào cũng không thể làm trái ý của phó quản lý được”.

“Tôi cho cậu một trăm triệu tệ, cho tôi một ngụm nước được không?”, Trần Nguyên gần như cầu khẩn van xin.

Giữa mùa hè nắng nóng như thiêu đốt thế này mà bị treo trước cửa mấy ngày liền, không chết đã là kỳ tích rồi.

“Đưa tôi một trăm triệu tệ cũng không được, nếu bị phó quản lý phòng tập phát hiện, cái mạng này của tôi không giữ được”, tay đấm đó rất gầy, lúc nói thắt lưng cũng rung lên.

“Còn bao lâu nữa phó quản lý đó mới về?”, Trần Nguyên khó nhọc nói.

“Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì hôm nay sẽ về”, tay đấm đó nói vậy khiến Trần Nguyên cảm thấy yên tâm hơn, có vẻ chuỗi ngày đau khổ sắp kết thúc rồi.

Thường ngày Trần Nguyên rất sợ phó quản lý phòng tập.

Phó quản lý phòng tập là ai chứ?

Trần Tử Long.

Đó là người đứng thứ hai trong phòng tập Boxing Trần Thị, võ sĩ quyền anh cấp bạch kim hai sao, mạnh hơn tay đấm bạch kim một sao Đoàn Hổ Uy bên cạnh Đường Thục Thanh.

Cấp bậc của giới boxing rất quan trọng.

Dựa vào số trận thắng, tay đấm bạch kim, thắng mười trận thì được tăng thêm một hạng.

Là mười trận thắng.

Nếu liên tục thua thì sẽ bị giảm hạng.

Còn trận đấu boxing ngầm, trận đấu nào cũng là trận sống chết, không có bất kỳ quy tắc nào. Rất nhiều tay đấm đánh xong một trấn, dù là thắng cũng bị thương rất nặng, dưỡng thương vài tháng vẫn chưa thể hồi phục.

Với một tay đấm bình thường, một năm có thể đánh vài trận đấu đã ổn lắm rồi.

Trần Tử Long là võ sĩ boxing bạch kim hai sao, ít nhất nhiều hơn Đoàn Hổ Uy mười trận sống chết.

Có thể nhìn ra ai mạnh hơn ai yếu hơn.

Bình thường Trần Nguyên cũng chỉ hạ thấp mình khi ở trước mặt Trần Tử Long, sợ nhất gặp phải người này.

Nhưng bây giờ ông ta cực kỳ mong được gặp Trần Tử Long nhanh một chút để xin có thể uống một ngụm nước, ăn một miếng cơm.

Lúc hoàng hôn sắp buông xuống, một người đàn ông mặc bộ vest màu đỏ nhàn nhã bước đến cổng, lạnh nhạt nói: “Thả cậu ta xuống”.

Sợi dây thừng bị cắt, Trần Nguyên đập người xuống đất.

“Sư huynh Trần, tôi làm mất mặt Boxing Trần Thị nên cam lòng chịu phạt”, Trần Nguyên vội nằm dưới đất dập đầu nhận tội.

Người đàn ông mặc đồ đỏ chính là Trần Tử Long.

Ông ta chắp tay sau lưng dửng dưng nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Trần Nguyên kể lại chi tiết sự việc đã qua, chỉ che giấu mối quan hệ của Lăng Khôi và Đường Thục Thanh.

Trần Tử Long lạnh lùng nói: “Cậu nói là một thanh niên tên Lăng Khôi một tay đánh ngất Lưu Sâm, một chân đạp văng cậu sao?”

Trần Nguyên không dám giấu: “Vâng, tôi bất đắc dĩ mới cúi đầu lạy, đây đều là tên Lăng Khôi ép tôi làm”.

Trần Tử Long càng tức giận: “Cậu ta biết cậu là người của phòng tập Boxing Trần Thị không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »