Chương 129

Mưa tháng sáu thật dễ chịu.

Không hề lạnh mà lại mang đến cảm giác mát mẻ.

Sau khi Boxing Trần Thị bị san bằng, khói và bụi bị cơn mưa phùn cuốn trôi, từ xa, Boxing Trần Thị khí thế đã biến thành một bãi đất xám xịt, mù sương.

Vô số tay đấm nhao nhao tới xem cảnh tượng này.

Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc hẳn không ai muốn tin rằng Boxing Trần Thị hùng mạnh năm xưa đã trở thành cát bụi của lịch sử.

Cũng có một số võ sĩ lưu luyến không muốn rời đi, nhìn xung quanh khóc thút thít.

Nhưng không còn cách nào khác, đây chính là giang hồ.

Có người vui, có người buồn.

Cái tên “anh Lăng” cũng đã trở thành mầm mống của thù hận trong lòng họ.

Ở nhà hàng Á Vận.

Lăng Khôi mặc áo choàng, đứng trên ban công trên tầng cao nhất, nhìn dòng xe chạy qua chạy lại.

“Khụ, khụ”.

Lăng Khôi không nhịn được ho vài tiếng, khuôn mặt hơi nhợt nhạt.

Mỗi lần ra tay, Lăng Khôi đều sẽ có cảm giác cơ thể rất yếu ớt, lực bất tòng tâm.

“Cậu Lăng, khi Boxing Trần Thị bị san bằng, tôi đã làm theo sự dặn dò của cậu, đuổi hết người đi để không gây ra thương vong”, Trần Lâm chống gậy, đi đến phía sau Lăng Khôi.

“Tôi biết rồi”.

Lăng Khôi thản nhiên nói.

“Nhưng gần đây, Hàn Thiên Hào đi khắp nơi, chuẩn bị công khai vạch trần hành vi của cậu tại đại hội quyền anh sắp tới, khiến cậu trở thành kẻ thù của cả Công hội quyền anh, nhân cơ hội mượn sức mạnh của Công hội quyền anh chèn ép cậu mà không cần tốn sức”, tin tức của Trần Lâm rất nhanh nhạy: “Chúng ta có cần nhắc nhở Hàn Thiên Hào trước không?”

Lăng Khôi nói: “Tôi đã bảo Giang Nhược Ly nhắc nhở rồi, còn lĩnh ngộ được bao nhiêu là phụ thuộc vào ông ta, tiếp theo cứ để ông ta tự chịu là được”.

“Vạn vật thay đổi, lòng người khó lường. Ngộ nhỡ chuyện này bị nhắc tới ở đại hội quyền anh thì e là sẽ có người dễ dàng sinh hận với cậu. Đến lúc đó, nếu Công hội quyền anh công khai đối đầu với cậu thì e rằng sẽ không có kết cục đẹp”, Trần Lâm nói ra lo lắng của mình.

Lăng Khôi đứng thẳng, chắp tay sau lưng, nhìn màn mưa.

Trần Lâm nói tiếp: “Tôi biết cậu Lăng rất tài giỏi, ngay cả hội trưởng Mã Đằng cũng phải nể mặt cậu, nhưng Công hội quyền anh không phải là Công đoàn Trung Hải, mà Công đoàn Trung Hải cũng không thể chèn ép Công hội quyền anh”.

“Cái gì đến sẽ đến, tôi có gì phải sợ chứ?”, Lăng Khôi duỗi tay phải ra, để mưa rơi vào lòng bàn tay.

“Một tháng nữa là hoa quế nở rồi. Trần Lâm, chuẩn bị cho tôi vài cây hoa quế. Bạn cũ của tôi thích ngửi mùi hoa quế trước khi ngủ”, Lăng Khôi cười nói.

Trần Lâm không dám hỏi thêm, cũng kính đáp: “Vâng”.

Sau khi Trần Lâm rời đi, Lăng Khôi lấy từ trong phòng ra một bình rượu lâu năm, một tay cầm ô, chậm rãi bước ra khỏi nhà hàng Á Vận.

Một mình bước trong màn mưa.

Lăng Khôi đi bộ bốn tiếng đồng hồ, quãng đường đi dài ba mươi cây số. Cuối cùng đi vào một ngõ hẻm cách Học viện Hý kịch Trung Hải không xa.

Con hẻm này rất cổ kính, vốn muốn phá bỏ, nhưng cư dân không hài lòng với số tiền bồi thường nên đã xảy ra tranh chấp với công ty bất động sản, từ đó khiến nơi đây trở thành khu ổ chuột duy nhất trong khu vực phát triển xung quanh.

Số 33 trong hẻm là một ngôi nhà cũ thấp, bằng gạch xanh, trước cổng trồng hai cây hoa quế.

Hai cây hoa quế đã kết rất nhiều nụ, tỏa ra mùi hoa quế ngọt ngào.

Lăng khối đi lại dưới tán cây hồi lâu, sau đó mới gõ cổng.

Cổng gỗ kiểu cũ có hai vòng sắt ở bên phải và bên trái.

Gõ cổng bằng vòng sắt phát ra tiếng “cộc cộc”.

“Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa”.

Giọng nói của một người phụ nữ truyền tới trong màn mưa.

Người phụ nữ trung niên gầy gò mở cổng, bà ấy mặc bộ quần áo vải lanh thô, đầu tóc bù xù, trên mặt đầy vết nhăn hằn sâu, đôi tay vô cùng thô ráp, vừa nhìn đã biết bà ấy trải qua cuộc sống rất khổ cực.

“Cậu tìm ai?”, người phụ nữ liếc nhìn Lăng Khôi, không khỏi cảnh giác.

Lăng Khôi nhìn người phụ nữ trước mặt, mắt ngấn lệ.

Kìm nén nước mắt, Lăng Khôi cố nở nụ cười: “Cháu chào cô, xin hỏi đây có phải là nhà Mộc Thủy không?”

Mộc Thủy chính là Kiệt.

Dương Mộc Thủy chính là Dương Kiệt.

Anh ta là phó soái đắc lực và thân thiết nhất của Lăng Khôi, mười năm chinh chiến, đồng sinh cộng tử với anh.

Thời thiếu niên, Lăng Khôi thường đến nhà Dương Kiệt ăn cơm, cô Tố Lan nấu ăn rất ngon.

Chỉ là mười năm trôi qua, hình dáng của Lăng Khôi đã thay đổi, Tố Lan không nhận ra Lăng Khôi nữa. Nhưng Lăng Khôi vẫn nhận ra bà ấy, một người phụ nữ lương thiện đối xử với anh như con ruột của mình.

“Tôi là mẹ của Mộc Thủy, cậu là?”, Tố Lan thả lỏng cảnh giác.

Lăng Khôi nói: “Cháu là đồng đội cũ của Mộc Thủy. Thay Mộc Thủy đến thăm cô”.

“Hóa ra là bạn của Mộc Thủy, vào trong rồi nói chuyện”, Tố Lan mỉm cười mời Lăng Khôi vào trong, sau đó đóng cổng lại.

Vào cổng là một khoảng sân nhỏ chưa đến trăm mét vuông, trong sân có một cây hoa quế rất lớn, xung quanh có rất nhiều củi khô và một số bao đồ lặt vặt bỏ đi.

Nhìn thấy trong những cái bao này là lon nước, túi nhựa và giấy rác, trong lòng Lăng Khôi khẽ nhói đau.

Bố mẹ của Dương Kiệt sa sút đến mức phải mặt ve chai để sống qua ngày sao?

“Trời đang mưa, còn ngây ra đấy làm gì, mau vào trong nhà đi, cô pha trà cho cháu”, Tố Lan cười thúc giục.

Anh bước vào cửa, đến một phòng khách rất nhỏ.

Trong phòng khách có một chiếc bàn gấp nhỏ, một vài chiếc ghế đẩu nhựa bên cạnh, trên một cái tủ có bát đĩa và bình nước nóng.

“Mau uống ngụm trà làm nóng người đi”, Tố Lan bưng trà nóng lên.

Lăng Khôi nhìn vài lá trà kém chất lượng bên trong cốc, trong lòng quặn thắt lại.

Dường như Tố Lan đọc được suy nghĩ của Lăng Khôi, cười nói: “Điều kiện nhà tôi không được tốt lắm. Lá trà là do ông què Dương Thiết Quải mua ở quầy hàng trước cửa. Nếu cậu không thích thì tôi đổi cho cậu cốc nước lọc nhé”.

Nói xong, Tố Lan định cầm cốc trà trong tay Lăng Khôi đi.

Lăng Khôi nhấp một ngụm trà nóng, nước mắt suýt rơi xuống: “Cô à, cháu không chê đâu. Cháu rất thích mùi vị của loại trà này”.

“Cháu uống vội vàng như vậy làm gì? Không sợ bỏng à?”, Tố Lan trừng mắt nhìn Lăng Khôi, có ý trách móc.

Lăng Khôi cười nói: “Cháu khát nước, chú Thiết Quải đâu ạ?”

Dương Thiết Quải chính là bố của Dương Kiệt.

Trong ấn tượng của Lăng Khôi, ông ấy là người đàn ông anh tuấn. Đã mười năm không gặp, Lăng Khôi rất nhớ ông ấy.

Dương Thiết Quải trong ấn tượng của anh là người thẳng thắn, ăn nói cứng nhắc, không biết nịnh bợ người khác, nhưng lại rất thật thà chất phác. Từ nhỏ ông ấy đã rất nghiêm khắc với Dương Kiệt, đối xử với Lăng Khôi cũng vậy.

Từ trước đến nay ông ấy không hề coi Lăng Khôi là người ngoài. Mỗi lần nấu món ngon đều sẽ bảo Dương Kiệt gọi Lăng Khôi đến ăn cùng.

Tố Lan thở dài: “Nói ra cũng không sợ cháu chê cười. Lão què này ra ngoài nhặt ve chai rồi, đến bây giờ vẫn chưa về, cô đoán là hôm nay không thu được gì cả”.

Nhặt ve chai?