Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Phục Thù

Chương 107

« Chương TrướcChương Tiếp »


Khi Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai bước ra khỏi cổng, họ lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

Hai người phụ nữ này thật xinh đẹp.

Đặc biệt vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo của Tô Duệ Hân lại còn mang vẻ thông minh, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn cả đời này sẽ có được cô.

Sau đó đám người đang ngưỡng mộ này chợt nhìn thấy một người đàn ông với bộ dạng khom lưng uốn gối đến gần hai người phụ nữ xinh đẹp này.

Cánh đàn ông không thể chịu nổi.

Vì dù sao nhiều người trong số họ muốn đến bắt chuyện, nhưng họ không dám.

"Người đàn ông không biết xấu hổ này là ai vậy? Lại muốn qua đó cùng lúc tán tỉnh hai người phụ nữ xinh đẹp sao? Tham lam quá đi”

"Mẹ kiếp. Có vẻ như ngày nay đàn ông vô liêm sỉ được các cô gái thích hơn thì phải, sau nay tôi cũng chẳng cần phải giữ thể diện làm gì nữa”.

"Đúng đó, tôi quyết định rồi, sau này tôi cũng không cần thể diện nữa”.

"…"

Dưới ánh mắt ghen tị của vô số người, Lăng Khôi tiếp tục đi cùng họ với khuôn mặt tươi cười.

Tô Duệ Hân vừa nãy đang nói cười với Ngô Giai Giai đột nhiên dập tắt nụ cười: "Lăng Khôi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Lăng Khôi cười khúc khích nói: "Anh muốn mời em đi ăn trưa".

Tô Duệ Hân không cả thèm nghĩ, trừng mắt nhìn anh: "Không rảnh”.

Lăng Khôi lúng túng đứng tại chỗ với vẻ mặt ngượng ngùng.

Ngô Giai Giai lúc này mới hừ lạnh một tiếng: "Đồ cặn bã, bây giờ Duệ Hân đang vô cùng thất vọng về anh. Cho dù có rảnh cô ấy cũng sẽ không đi ăn với anh đâu, một mình anh đi ăn đi!”

Lăng Khôi cảm thấy vô cùng lúng túng.

“Duệ Hân, chúng ta đi thôi”, Ngô Giai Giai khoác tay Tô Duệ Hân, bước thẳng đi.

Lăng Khôi ngẩn ra, vẻ mặt đầy sượng sùng.

Xung quanh vang lên những tràng cười sảng khoái của cánh đàn ông.

"Ha ha ha, tôi biết cái tên cặn bã này sẽ bị từ chối mà. Quả nhiên đúng như dự đoán”.

"Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chỉ những người giàu có hàng đầu mới có thể theo đuổi được thôi. Những kẻ nghèo hèn tầm thường thì thôi đi, chỉ tự chuốc lấy nhục nhã”.

"…"

Nhưng mà bọn họ chưa kịp nói xong, Tô Duệ Hân đã lái chiếc xe Magotan đến và chặn Lăng Khôi lại: "Còn ngẩn ra đó làm gì? Lên xe đi!”

“He he, vẫn là vợ anh tốt với anh”, Lăng Khôi thản nhiên ngồi ở hàng ghế sau.

Cả Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân đều không để ý đến Lăng Khôi.

Trên đường đi, Lăng Khôi cảm thấy thật tẻ nhạt.

Tuy nhiên, Lăng Khôi cũng phát hiện ra rằng nơi họ đến không phải ở nhà hàng mà là Ngân hàng Hoa Hồng.

Tô Duệ Hân vội vàng nói với Ngô Giai Giai: " Hồ sơ vay tiền đã chuẩn bị sẵn rồi chứ?”

Ngô Giai Giai nói: "Mọi thứ đã sẵn sàng. Mình đã liên hệ với chủ tịch Trương rồi, thông tin khoản vay của chúng ta đã được xem xét. Lần này chúng ta đến sẽ ký được luôn!”

Tô Duệ Hân khẽ nói: "Thế thì tốt rồi. Giờ ngân sách của công ty đã trống rỗng, nếu như không thể vay được số tiền năm mươi triệu tệ này, sau khi bệnh viện Bình An mở rộng hơn, sẽ rơi vào tình cảnh đứt vốn”.

Ngô Giai Giai nói: “Cậu yên tâm đi, chủ tịch Trương đánh giá rất cao tiền đồ của bệnh viện Bình An chúng ta, đồng ý cho chúng ta vay rồi”.

Hai người trò chuyện với nhau, Lăng Khôi cũng hiểu điều đó.

Bệnh viện Bình An hết tiền. Dùng tài sản của bệnh viện thế chấp vay năm mươi triệu tệ. Lãi suất hàng năm là bảy phần trăm, trả dần trong ba năm, tổng cộng sẽ phải trả mười một triệu tệ tiền lãi.

Khoản lãi nãy không còn là con số nhỏ nữa.

Lăng Khôi lúc này mới chen vào một câu: "Vợ à, khoản vay năm mươi triệu tệ, trong ba năm tiền lãi sẽ là cả chục triệu. Số tiền này không hề nhỏ, em phải nghĩ cho kỹ đó”.

Ngô Giai Giai bất mãn liếc nhìn Lăng Khôi: "Bây giờ bệnh viện đang thiếu tiền, không vay ngân hàngthì anh đưa tiền cho chúng tôi chắc!”

Ánh mắt Ngô Giai Giai nhìn Lăng Khôi rõ ràng viết hai chữ: “Tỏ vẻ!”

Lăng Khôi thực sự đang muốn nói là tôi sẽ đưa.

Nhưng sau khi nghĩ lại, anh không nói gì nữa.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến Ngân hàng Hoa Hồng.

Ngân hàng Hoa hồng là một ngân hàng tư nhân địa phương mới được thành lập. Trụ sở chính đặt tại thị trấn Hoa Hồng. Hiện tại mới chỉ có ba chi nhánh được mở tại quận Ngô Giang.

Doanh nghiệp không lớn nên mọi mặt đều không được quy phạm cho lắm.

Nhưng đối với một bệnh viện nhỏ như bệnh viện Bình An, các ngân hàng lớn sẽ không cho vay, họ tìm đến Ngân hàng Hoa Hồng cũng là do không còn cách nào khác.

Chủ tịch Trương đích thân tiếp đón ba người và chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn trong phòng VIP cantin trên tầng cao nhất của ngân hàng.

Họ cùng nhau ăn uống.

Ngô Giai Giai lấy hợp đồng ra đưa cho chủ tịch Trương: "Chủ tịch Trương, đây là những điều khoản trong hợp đồng do bệnh viện chúng tôi soạn ra. Điều khoản trong này giống như đã thỏa thuận trên điện thoại. Mời ông xem qua”.

Chủ tịch Trương chỉ nhìn lướt qua hợp đồng rồi đặt nó sang một bên. Sau đó ông ta chỉ lo ăn uống, dường như không quan tâm.

Ngô Giai Giai nói: "Chủ tịch Trương, dù sao thì bản hợp đồng này cũng liên quan đến số tiền năm mươi triệu tệ. Tôi nghĩ ông vẫn nên xem kỹ một chút thì tốt hơn!”

Chủ tịch Trương chậm rãi rót một ly rượu trắng, nhấp một ngụm và nói: "Sếp Ngô, sếp Tô. Chúng ta quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai nữa, bệnh viện Bình An của các cô hiện giờ đang cần dùng tiền gấp, tôi có thể hiểu được tâm trạng đó. Nhưng các cô cũng biết rồi đấy, hiện giờ nguồn vốn đang bị đóng băng, các ngân hàng và các tổ chức đầu tư đều vô cùng thận trọng”.
« Chương TrướcChương Tiếp »