Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 72

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến cả một người bình tĩnh như Lục Vĩnh Hi cũng phải nhìn chúng không chớp mắt vài giây, cảnh tượng này quá mức thách thức tâm lý con người nhưng cậu biết giây phút cậu đặt chân ra ngoài bọn chúng đã phát hiện ra cậu rồi. (2)

"001."

“Vâng, chế độ chiến đấu đã mở, kết nối tinh thần lực hoàn tất, tôi chuyển dạng đây thưa ngài.”

Ngay lúc đồng loạt những cặp mắt đỏ tươi nhìn về phía này, Lục Vĩnh Hi đã ở trong cơ giáp của mình, khởi động chế độ đồ sát. Tinh thần lực bậc A đủ mạnh để bao phủ cả một vùng. Đối tượng nào vừa đến gần cậu đã phát hiện trước một bước mà điều khiển cơ giáp né tránh.

001 chuyển đổi hai tay thành hai thanh kiếm laser dài bắt đầu theo sự điều khiển của Lục Vĩnh Hi mà chiến đấu. Từng tảng thịt nhầy rơi vãi xuống nền đất lạnh lẽo, vũ khí thời đại tinh tế đủ sức phá hủy mọi thứ ở hiện tại, nói chi cả cậu và 001 đều sinh ra vì mục đích phục vụ cho chiến tranh.

Lục Vĩnh Hi có thể nhẹ nhàng rời đi đến nơi cậu muốn, dù vậy vì muốn căn cứ an toàn thêm vài phần, cậu vẫn quyết định nán lại giải quyết lần lượt hết các mối lo nọ trước khi trở lại nơi lần đầu cậu đến thế giới này.

Cậu lạnh giọng nói: “Nhanh một chút, ca trực đầu tiên sắp đến rồi.”

“Đã rõ.”

Như nhớ ra gì đó, cậu khẽ hỏi: “Năng lượng dự trữ của ngươi liệu còn đủ để khởi động pháo laser không?”

“Đủ thưa ngài, có điều sau khi trở về căn cứ có lẽ tôi sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông trong vài ngày đến một tuần ạ!”

“Vất vả cho ngươi rồi, làm nhé!”

Lục Vĩnh Hi thở phào một hơi, cậu an tâm khởi động pháo laser đốt cháy tất cả phần rễ trồi lên của thực vật biến dị, tất cả để lại chỉ là từng đốm đen lớn trải dài khắp nơi, tựa như cả khu phố trước cổng căn cứ đã từng trải qua một vụ cháy lớn. Nhìn đống thịt bầy nhầy rải rác trên mặt đất, Lục Vĩnh Hi chỉ đành tự an ủi bản thân sẽ không ai quá để tâm đến chúng rồi rời đi.

Cơ giáp của cậu còn cần năng lượng để di chuyển với tốc độ lớn đến nơi đó và đưa cậu trở về căn cứ trước giờ chuyển giao ca trực nữa, không thể lãng phí năng lượng vào thứ này.

“Đi thôi.”

“vâng” một tiếng dưới sự điều khiển của cậu đã di chuyển với tốc độ ánh sáng đến cửa hàng nọ. Lục Vĩnh Hi nhìn khung cảnh quen thuộc qua thị giác của 001 bèn ra khỏi cơ giáp, tự mình đi vào bên trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »