Chương 71

Cậu nói: “Vật trả vật, mạng trả mạng, tôi không đòi thay mà thiếu bất cứ thứ gì của cậu ấy đâu.

Lục Vĩnh Hi đặt một ám chỉ tinh thần vào người cậu ta, bảo Lục Thanh tự quay về đội 6 xin được ra ngoài cùng bọn họ trong vài ngày tới, sau đó một mình nhảy vào bầy xác sống.

Lục Ngạn bị xác sống cắn chết, đủ biết cậu ấy thê thảm như thế nào, nếu bình thường có lẽ đã trở thành đám xác sống ngoài kia, chỉ là cậu ấy không chuyển hóa thành nó mà là ra đi mãi mãi, cậu phải cho kẻ tàn độc này nợ máu phải trả bằng máu.

Lục nguyên soái biết hành động trả thù một người tiêu cực như thế này cũng chẳng phải một việc tốt đẹp gì, nhưng lời hứa một khi đã nói ra phải thực hiện cho bằng được. Dù sao, cậu cũng tự hiểu bản thân cũng chẳng phải người nhân từ, thiện lương.

Bầu trời tối mịt, chẳng có lấy một tia nắng nào đến sưởi ấm thế gian này. Cái lạnh giá buốt khiến người dân chỉ muốn chui rúc trong căn cứ tránh nó, những người còn lang thang bên ngoài đa phần là quân đội, họ đều vì nghĩa vụ bắt buộc phải duy trì để căn cứ có thể vận hành bình thường mà không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi đột ngột của thiên nhiên.

Virut khi ấy bất ngờ xuất hiện phá vỡ trật tự vốn có của loài người, đối với những người còn sống sót trú nạn tại căn cứ đây là chốn về duy nhất của họ. Vì vậy, bằng mọi giá không thể để căn cứ ngừng hoạt động vì bất kì nguyên nhân nào.

Quân đội hoàn toàn chịu trách nhiệm về tính mạng của hàng nghìn người trong căn cứ.

Lục Vĩnh Hi không dành thời gian rảnh của mình cho việc xem Lục Thanh tự mình nhảy vào bầy xác sống. Cậu bí mật đến khu 1, tranh thủ khoảng thời gian căn cứ đang hạn chế người ra ngoài ít quân lính canh gác mà cùng 001 lẻn ra bên ngoài.

Cảnh tượng điêu tàn, rùng rợn đập vào mắt cậu. Chỉ trong một đêm tuyết rơi, khí hậu biến chuyển mà trước bức tường cao của căn cứ đã xuất hiện vô số động vật biến dị đói khát loạng choạng lay lắt bên ngoài như những bóng ma lang thang trong đêm tối. Các tòa nhà trong tầm mắt cậu đều đã bị thực vật biến dị bao vây thành những mảng tường đổ nát đầy màu sắc. Có nơi bị những sinh vật đen ngờm nhớt nháp ăn mòn, có nơi lại bị loại cây có vô vàng con mắt nhỏ li ti đỏ rực bao phủ cả cửa hàng. Các loại dây leo khổng lồ trồi lên từ lòng đất, quắn chặt vài động vật biến dị đến vỡ nát rồi từ từ cắm dây leo vào hút đi hết thảy mọi thứ.