Chương 70

Đôi mắt cậu ta mơ hồ chẳng còn tí ý thức nào, trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định.

Lục Vĩnh Hi búng tay một cái giải bỏ khống chế tinh thần trên người cậu ta. Cậu tránh tầm nhìn của mọi người dựa người vào đầu xe vận chuyển nhìn Lục Thanh đang co ro vì cái lạnh nhỏ giọng cười: "Lục Thanh, cậu nghĩ sao nếu hôm nay là ngày giỗ của cậu?”

Lục Vĩnh Hi búng tay một cái giải bỏ khống chế tinh thần trên người cậu ta. Cậu tránh tầm nhìn của mọi người dựa người vào đầu xe vận chuyển nhìn Lục Thanh đang co ro vì cái lạnh nhỏ giọng cười: "Lục Thanh, cậu nghĩ sao nếu hôm nay là ngày giỗ của cậu?”

Đồng tử Lục Thanh mở to, cậu ta hoàn toàn quên mất cái lạnh xé da xé thịt của hiện tại, khủng hoảng luôn bao lấy cậu ta từ ngày hôm đó khi thấy người trước mặt càng tuôn trào dữ dội như thể sắp nhấn chìm cả người Lục Thanh. Cậu ta thấy được trong đôi mắt trong trẽo kia một loại ánh mắt sàm bàng như phải nhìn một kẻ thiểu năng. Lục Thanh tự vấn lại bản thân vô số lần vẫn không tìm được trong quá khứ cậu ta đã từng đắc tội với người trước mặt khi nào, rõ ràng bọn họ chỉ là hai người xa lạ, vậy mà đối phương lại biết rõ mọi thứ cậu ta làm với người anh họ đã chết kia.

Quá vô lý, quá mức vô lý.

“Cậu đang cảm thấy mọi thứ quá vô lý và hoang đường à?”

Lục Thanh bị dọa đến rơi nước mắt, miệng muốn hét lên chất vấn nhưng bộ não lại truyền mệnh lệnh đến các cơ quan trên cơ thể để nó không làm ra bất cứ hành động gì.

Lục Vĩnh Hi lặng thinh đứng nhìn bộ dáng sợ hãi đến xanh cả mặt của người trước mặt hồi lâu, mới lạnh nhạt lên tiếng: “Đến trọng sinh quay về quá khứ còn được thì sao cậu lại thấy mấy chuyện này của tôi là hoang đường đúng không?” Mỗi cậu nhẹ nhếch lên nhưng đôi mắt vẫn vẹn nguyên vẻ lạnh lùng.

“Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, đồ không phải của mình vĩnh viễn đều sẽ như vậy.”

Lục nguyên soái kéo một sợi dây tinh thần ra thâm nhập vào não của Lục Thanh, trong suốt quá trình cậu không hề nơi lỏng bất kì một giây nào. Khi chắc chắn cả ý thức lẫn linh hồn của cậu ta đã bị mình hoàn toàn khống chế, Lục Vĩnh Hi mới điều khiển chủ ý thức tự nguyện tháo gỡ ràng buộc giữ không gian và bản thân cậu ta, đưa nó đến tay cậu.

Lục Vĩnh Hi học thói xấu thích trêu người của đám người đội 7, cậu giải khống chế một giây cho cậu ta để cậu ta tuyệt vọng nhìn không gian ở trong tay người khác rồi ý thức lại bị kiểm soát trôi vào hư vô. (2)