Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuyết đã ngừng rơi nhưng trời lại lạnh đến đông cứng cả người, Cố Viễn Quân từ đâu xuất hiện còn mang theo một chiếc áo gió dày khoác lên người cậu.

“Căn cứ bỏ lệnh chúng ta phải mặc quân phục suốt rồi, trời lạnh em cứ mặc cho ấm vào.”

“Chào thiếu tá.” Lục Vĩnh Hi tinh thần vừa ổn định sau khi cạn kiệt dị năng không phản ứng kịp khi người này đến gần. Cậu quay người không để ý tới cách đối phương nói chuyện với mình, chỉ nhớ tới câu chào hỏi bắt buộc mỗi khi gặp mặt cấp trên, tay bất giác giữ chặt lại chiếc áo gió trên vai không để nó rơi xuống.

Khi nhìn thấy thiếu tá khoác lên người bộ đồ thường như bao người khác, đôi mắt nâu hơi rũ xuống tựa như bao nỗi niềm sầu bị trĩu nặng trên nó, không biết sao cậu đột nhiên thấy người nọ gần gũi hơn với cuộc sống này rồi.

“Ngạc nhiên lắm à?”

Lục Vĩnh Hi nghiêm túc đứng sóng vai bên cạnh hắn trả lời: “Không ạ!” Cậu nhẹ cười cười, “Chỉ là có chút lạ khi thấy ngài mặc đồ thường mà thôi.”

“Ừm, tôi cũng chỉ là một người bình thường, em cũng vậy”

Lục Cảnh Hi giờ đây mới chú ý đến cách xưng hô của hắn với mình, cậu chỉ tay vào bản thân hỏi lại: “Ngài đang nói tôi ư?”

“Ở đây chỉ có hai người.”

Ý thiếu tá rõ ràng, không lẽ hắn lại rảnh rỗi nói chuyện với không khí à? Có khi nào hắn đang thầm cười cậu không? Lục nguyên soái cảm thấy hôm nay có lẽ là một ngày bất ổn.

Tác giả có lời muốn nói.

Từ chương này đổi xưng hô của thiếu tá dành cho Vĩnh Hi nha. (Tôi-em)

Thiếu tá được mở công tắc rồi, không muốn để ý đến sắc mặt người khác nữa. Hắn chỉ sống để theo đuổi ánh sáng trong tim thôi.

“Ở đây chỉ có hai người.”

Ý thiếu tá rõ ràng, không lẽ hắn lại rảnh rỗi nói chuyện với không khí à? Có khi nào hắn đang thầm cười cậu không? Lục nguyên soái cảm thấy hôm nay hẳn là một ngày bất ổn.

Lục Vĩnh Hi muốn hỏi vì sao lại đổi xưng hô như vậy, nhưng trực giác mách bảo với cậu rằng chỉ hỏi thôi người trước mặt sẽ thẳng thắn nói ra tất cả mà chẳng sợ điều gì, dù cho đó là lời rất khó nói đi chăng nữa.

Cho nên cậu chọn cách làm lơ đi chút thay đổi này, nhỏ giọng hỏi về tình hình hiện tại của căn cứ: “Trong vài ngày tới nếu nhiệt độ cứ mãi thế này thì phải làm sao ạ?”

Cố Viễn Quân nhìn trời đáp: “Có thể là căn cứ sẽ cử người ra bên ngoài tìm kiếm thêm lương thực.” Hắn rút khẩu súng bên hông ra nói tiếp, “Khả năng vũ khí cũng sẽ hư hại rất nhiều”
« Chương TrướcChương Tiếp »