Chương 33

Trong đôi mắt nâu tĩnh lặng khẽ động, hơi thở Cố Viễn Quân trở nên nhẹ đi, hắn bình tĩnh phân phó tất cả mọi việc cho cấp dưới.

“Nhân lúc xác sống đang phân tán, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, tập trung trở lại cổng vào 5 tiếng sau. Không được chậm trễ, nhất định phải cứu được tương lai sau này của đất nước.”

Dù tất cả bọn họ đều biết thế giới này đã khó quay lại được như xưa nữa rồi.

“Đã rõ.”

Đội trưởng của mỗi đội theo lệnh của hắn mà chia nhau ra làm. Trần Miên Đông lo lắng nhìn theo hướng Lục Vĩnh Hi rời đi, anh muốn đuổi theo giúp đỡ cậu thoát khỏi đám xác sống ở ngay phía sau cậu nhưng tất cả thành viên trong đội còn nhiệm vụ cấp bách hơn, anh chỉ có thể nắm chặt tay không an tâm lên xe rời đi.

Cố Viễn Quân vừa nghiêng người vào trong xe đã nói với cấp dưới còn chờ hắn: “Cô dẫn đội 1 như mọi khi đi, đưa tôi một cái thang dây chịu lực tốt một chút.”

Từ Quyện không hỏi vì sao thiếu tá không lên xe, cô chỉ làm đúng phận sự tìm một cuộn giây cứu trợ dài đưa cho thiếu tá nhà mình.

“Tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ.”

“Tốt.”

Bên nọ, Lục Vĩnh Hi chạy nhanh nhất có thể đến cầu thang thoát hiểm nằm bên ngoài tòa chung cư, cậu không quan tâm đám xác sống đè lên nhau muốn vươn đến chộp lấy người cậu.

Từ Ngọc Nguyên vô lực nói: “Buông đi mà Tạ Ngọc... tớ vừa nghe tiếng xe, là đội cứu viện đến… cậu nhất định sẽ sống, còn không buông chúng ta đều sẽ chết.”

Nửa người Tạ Ngọc đã vươn ra bên ngoài cố dùng chút sức lực ít ỏi níu cô bạn mình lại. Cánh tay cô ấy dần trở nên vô lực, cố lần mò nắm chặt không buông, cơ thể cô ấy theo trọng lượng cơ thể bị lôi xuống mà sắp rơi khỏi ban công.

Lục Vĩnh Hi từ cầu thang thoát hiểm bên ngoài tòa nhà phá cửa sổ trèo vào. Cậu tiến vào căn phòng bên trên phòng của hai nữ sinh nọ, ước tính một chút khoảng cách thừa ra bên dưới rồi không chút chần chờ lại phá bỏ chiếc cửa sổ bằng kính.

Cậu giẫm lên mép cửa sổ, cúi người nhìn lần cuối sau đó thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống sân phơi cạnh ban công của hai người nọ.

Lục Vĩnh Hi đi đến mở cửa hàng rào nối giữa hai khu, tiến lên một tay giữ cổ áo Tạ Ngọc lại, một bên vươn người ra bên ngoài một chút chộp lấy tay Từ Ngọc Nguyên từ từ kéo cô lên. Cố thiếu tá không biết đã xuất hiện từ lúc nào, anh lạnh lùng dùng cánh tay hữu lực vịnh lấy chiếc eo thon gọn săn chắc của cậu chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo: “Kéo đi, tôi giữ người cậu rồi.”