Chương 27

Cả bọn thấy vẻ mặt như sắp nổi giận đến nơi của đại úy nhà mình thì nhanh chóng ngoan ngoãn trở lại, nghiêm túc ngồi vào đúng vị trí của mình. Lục Vĩnh Hi tìm vị trí xa nhất ngồi xuống mặc cho đã thấy ánh mắt đáng thương của ai kia.

Trần Miên Đông chỉ đành bắt đầu cuộc họp ngay sau đó.

“Đầu tiên tôi muốn thông báo với mọi người đội chúng ta sau này sẽ hoạt động dưới sự chỉ huy của Cố thiếu tá.”

Nguyên bọn bày ra vô số biểu cảm trước lời thông báo này, tâm trạng vừa vui vừa buồn.

Trần Miên Đông nhanh chóng cắt ngang vấn đề mà bọn họ đang bận tiêu hóa, nghiêm túc hỏi về tình hình tại đại học A ngày mai nơi mà bọn họ phải đi làm nhiệm vụ.

“Nhiên Nhiên, em kết nối thông tin với nhóm người sống sót ở đại học A được chưa?”

Cô nhóc nghiêm túc thao tác tay liên tục trên máy tính hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ không đứng đắn ban nãy trả lời: “Được rồi ạ, em chiếu lên màn hình cho mọi người xem nhé!”

“Đây là khu vực an toàn mà bọn họ đánh dấu cho chúng ta, cũng là những nơi có người sống sót, liên lạc xin được cứu viện.”

Hứa Ngọc chỉ tay vào một chỗ nói: “Nơi này đội chúng ta thầu đi.”

Lê Minh không chắc hỏi lại: “Căn tin?? Chỗ đó là nguy hiểm nhất trong một đống nơi đánh dấu màu cam đấy!”

“Nhưng có thức ăn.” Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt nói: “Chọn nơi đó đi, tôi đảm bảo an toàn cho mọi người.”

“Cậu….”

Trần Miên Đông chen vào: “Tôi sẽ báo lên cho thiếu tá việc này, chúng ta có đến 45 người có gì mà sợ, đồ ăn dự trữ của đội bọn mình quả thật sắp hết rồi.”

“Vậy nhé, tan họp. Vĩnh Hi đợi tôi lấy ít đồ đưa cho cậu đã.”

Nguyên đám bị anh phất phất tay đuổi đi như lùa gà, đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn mà.

“Cái này đưa cậu, hai bộ đồ thích hợp mặc khi làm nhiệm vụ chiến đấu bên ngoài, một khẩu súng ngắn và một khẩu AMD-65. Nếu cậu thấy dùng kiếm tiện hơn thì chỉ giữ bên người một cây súng ngắn thôi cũng được.”

Lục Vĩnh Hi bâng quơ trả lời: “Cảm ơn anh, đúng thật tôi cảm thấy không tiện lắm.”

Trần Miên Đông không biết nói gì thêm nữa nên chỉ đành nói lời tạm biệt: “Cậu về phòng nghỉ ngơi sớm, mai cả đội sẽ tập hợp lúc 5 giờ 30 sáng.”

“Ừm.” Lục Vĩnh Hi cảm thấy bản thân trả lời quá cứng nhắc nên mới nói thêm: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm.”

Cậu gom hết đống đồ anh đưa rồi nhàn nhã rời đi. Trần Miên Đông bị bỏ lại phía sau cười cười tắt các thiết bị còn mở trong phòng, cũng ra khỏi phòng họp ngay sau đó.