Chương 3858
Vẻ mặt Lệ Trần rất phức tạp, lão đã biết một khi Dương Thanh tiến vào giới Cổ Võ, anh sẽ trở thành đối tượng được các thế lực lớn lôi kéo từ lâu, nhưng không ngờ thế lực của giới Cổ Võ lại bắt đầu tranh giành Dương Thanh sớm như thế.
Nhưng lão cũng hiểu, với thiên phú của Dương Thanh, chỉ cần anh đứng vững ở giới Cổ Võ, không lâu nữa, anh sẽ nổi tiếng khắp Hạ Giới, trở thành một trong những cao thủ hàng đầu của giới Cổ Võ.
Nếu Dương Thanh gia nhập nhà họ Khương, sau khi tiến vào giới Cổ Võ, anh sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên tu luyện, tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn, nhưng tương tự, Dương Thanh cũng sẽ mất đi rất nhiều.
Chẳng hạn như tự do!
Nếu đã hưởng thụ tài nguyên tu luyện của nhà họ Khương, đương nhiên cũng phải nghe lệnh nhà họ Khương!
Lệ Trần đang cảm thấy rất mâu thuẫn, lão không muốn Dương Thanh gia nhập nhà họ Khương, nhưng theo tình hình hiện giờ, Dương Thanh chỉ có thể lựa chọn gia nhập nhà họ Khương.
Nếu Dương Thanh từ chối, chắc chắn Khương Bằng sẽ gϊếŧ anh.
Phùng Tiểu Uyển siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Khương Bằng, chợt nói: “Tôi gia nhập nhà họ Khương cũng được, nhưng các người không được đưa Phùng Tiểu Uyển đi, hãy để cô ấy ở lại thế tục, tôi sẽ về nhà họ Khương với ông”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Khương Bằng cười khẩy: “Cậu nghĩ trong mắt nhà họ Khương, giá trị của cậu cao hơn một luyện đan sư à?”
Giọng Khương Bằng tràn ngập vẻ mỉa mai, như đang chế giễu Dương Thanh không biết tự lượng sức mình.
Sắc mặt Dương Thanh rất khó coi, anh định dùng tự do của mình để đổi lấy sự an toàn cho Phùng Tiểu Uyển, nào ngờ trong mắt Khương Bằng, anh còn không giá trị bằng Phùng Tiểu Uyển.
Dương Thanh cắn răng: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì ông mới bằng lòng tha cho Phùng Tiểu Uyển?”
Khương Bằng lạnh lùng nói: “Giờ cậu chỉ có hai sự lựa chọn, một là đồng ý gia nhập nhà họ Khương rồi đưa Phùng Tiểu Uyển về nhà họ Khương với tôi”.
“Hai là tôi gϊếŧ cậu, sau đó tôi sẽ đưa Phùng Tiểu Uyển về nhà họ Khương”.
Nghe thấy thế, mặt Dương Thanh tái mét.
Chẳng lẽ hôm nay anh phải chết ở đây thật à?
Nhưng đối phương nhất quyết phải đưa Phùng Tiểu Uyển đi, cho dù anh chống cự thì cũng không thể thay đổi chuyện này.
Anh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển cũng đang nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, cô ta chợt nói: “Anh Thanh, nếu anh chết, em cũng không sống một mình!”
Cô ta nói rồi căm tức nhìn Khương Bằng: “Nếu ông dám động đến nửa sợi tóc của anh Thanh, tôi sẽ tự sát!”
Trong lúc cô ta nói chuyện, một lọ sứ trắng cũng xuất hiện trong tay cô ta.
Cô ta đổ một viên thuốc màu đen bóng loáng ra khỏi lọ sứ, sau đó dứt khoát cho vào miệng.
“Tiểu Uyển!”