Trong lúc tất cả mọi người đều đang vô cùng nghi ngờ thì trên hiện trường đột nhiên vang lên một âm thanh giống như sấm sét.
Bùm!
Trong phút chốc, một luồng sóng khí đột nhiên tỏa ra.
Vù!
Mọi người cảm giác như bị một cơn gió giật cấp mười hai quét qua, một số người có nền tảng yếu lập tức bị gió thổi bay lên, nặng nề đập vào vách núi bên cạnh.
Trong tích tắc, âm thanh đó đã biến mất.
Người nhà họ Phùng ngã như ngả rạ lần lượt bò dậy trong nỗi sợ hãi vô hạn.
Hai bố con Phùng Lương Tông và Phùng Tinh Kiếm có võ công cao cường nhất, chậm rãi tiến lên vài bước, hy vọng có thể quan sát rõ hơn.
Cát bay mù mịt trước mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen mơ hồ đang ở trong đó.
Một lúc sau, khi lớp bụi lắng xuống, mọi người đều lần lượt kêu lên!
Phùng Thiên Kiêu lao về phía trước, nắm đấm của lão đập thẳng vào trán của Trần Thái Nhật!
Lúc này, lão già giống như hóa thân thành King Kong, sức mạnh vô song, cú đấm này giống như một cái búa nặng, dường như giây tiếp theo đầu của Trần Thái Nhật sẽ nổ tung!
Lúc này, mọi người quan sát xung quanh thậm chí không dám thở mạnh.
Sau một vài giây.
Một giọng nói bình thản vang lên, mang theo sự khinh bỉ vô hạn.
“Ông đánh xong chưa?”
Xì!
Người lên tiếng chính là Trần Thái Nhật!
Quần áo trên người anh đã bị Long Quyền Bạo Kích vừa rồi của Phùng Thiên Kiêu đập vào không ngừng.
Nhưng người vẫn có thể lên tiếng nói chuyện sao?
Nhìn kỹ hơn, khuôn mặt của Trần Thái Nhật thậm chí không có chút máu nào.
Không chút thương tích!
Phùng Thiên Kiêu vẫn duy trì tư thế nắm đấm, nhưng sự sợ hãi trong mắt lão dường như đã nhìn thấy cái chết đang cận kề.
Trần Thái Nhật khẽ thở dài một tiếng.
“Bây giờ đến tôi rồi”.
Nói xong, anh từ từ chìa tay phải ra.
Cú đánh của Trần Thái Nhật, không có gió mạnh, không có chấn động, giống như việc giơ tay lên một cách tự nhiên, không có bất kỳ dao động nào.
Bàn tay thon dài, vững vàng tiến lên, giống như một chuyển động chậm, kỳ lạ là Phùng Thiên Kiêu lại không hề né tránh.
Mọi người đều có thể nhìn rõ, ánh mắt của mỗi người đều dán chặt vào bàn tay này.
Bốp!
Một âm thanh nhẹ nhàng, sắc nét.
Lòng bàn tay phải của Trần Thái Nhật vỗ nhẹ vào ngực của Phùng Thiên Kiêu, giống như chào hỏi nhau vậy.
Phụt!
Mưa đỏ cả một góc trời.
Con ngươi trong mắt người nhà họ Phùng như sắp rơi ra đến nơi.
Lão già phản bội Phùng Thiên Kiêu, chỉ còn lại phần thân dưới từ thắt lưng trở xuống, vẫn đang đứng thẳng.
Toàn bộ phần cơ thể phía trên đã nổ tung!
“Vũ Tuệ, vẫn còn hai kẻ thù năm đó, anh sẽ lập tức kết thúc mối hận thù này, em ở trên trời an nghỉ nhé”.
Trần Thái Nhật không buồn đến gần, anh xoay người bước đi.
Lúc đi ngang qua Phùng Lương Tông - gia chủ nhà họ Phùng, cao thủ hạng chín, lúc này miệng ông ta dường như có thể nhét vừa một quả bóng, đến việc cung kính chào hỏi cũng quên mất, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng đó.
“Gia chủ Phùng, bây giờ tôi đi lấy mạng của Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong, ân oán giữa nhà họ Trần và nhà họ Phùng coi như chấm dứt”.
Nghe thấy câu này, Phùng Lương Tông đột nhiên hoàn hồn lại, vội vàng khom lưng thật sâu, cúi người chào.
“Cám ơn đại nhân Tây Cực đã khoan dung, nhà họ Phùng nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này, cho dù phải nhảy vào biển lửa cũng nguyện lấy thân báo đáp!”
Trần Thái Nhật xua tay, đi càng lúc càng xa.
…
“Sư phụ, chuyến bay đó là đến Đông Đảo”.
Trần Thái Nhật đứng trên đỉnh của một tòa nhà dân cư ở ngoại ô Yến Kinh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm.
“Vậy à? Được, tôi biết rồi”.
“Có cần con điều động một chiếc phi cơ đuổi theo không?”
“Không cần đâu, tôi tự mình đi”.
Cúp điện thoại.
Dựa theo tin tức chuyến bay mà Ninh Yên Nhiên có được từ Cục kiểm soát không lưu, Trần Thái Nhật đã nhanh chóng xác định được số hiệu chuyến bay mà Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong đang ngồi để bỏ trốn.
Một chuyến bay đêm thương gia hạng sang.
Hình thức bao toàn bộ máy bay, ngoại trừ hai người bọn họ và các nhân viên trong tổ bay, không còn bất kỳ hành khách nào.
Điểm đến chính là Đông Đảo.
Quả nhiên hai kẻ này muốn ra nước ngoài.
Trần Thái Nhật mở google map trên điện thoại và kiểm tra sơ bộ hướng bay của máy bay.
Rồi anh dần dần chuyển hướng, xác định một góc nào đó ở hướng Đông.
Một tia giễu cợt xuất hiện trên khóe miệng anh.
“Trong địa bàn Hoa Hạ, bất kể là trên trời hay dưới đất, bọn mày không bao giờ có thể thoát khỏi bàn tay của tao đâu”.
Nói xong, anh dùng lực nhón chân bật lên.
Vù!
Trần Thái Nhật bay vυ"t lên trời, nhoằng cái đã đến một không phận ở phía xa.
Ba giây sau.
Bùm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, một bóng người mặc áo gió màu đen, giống như một viên đạn thần công, xuyên qua không trung.
…
Lúc này, trên không Hoàng Hải.
Ánh trăng sáng như gương, soi sáng mặt biển lấp lánh, sóng gợn lăn tăn.
Trên trời không một gợn mây, một chiếc máy bay thương mại nhỏ đang bay chậm, thân máy bay màu trắng sáng lấp lánh ánh trăng.
Trong khoang, hai tiếp viên đang ân cần phục vụ hai người bị thương nặng trên sofa.
Một người trông dữ tợn, một người trông lịch sự nho nhã.
Chính là Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa.
Thuận miệng trêu chọc cô tiếp viên xinh đẹp bên cạnh, trong mắt bọn họ đều hiện lên sự tự do giải thoát.
“Ông hai, bay thêm năm phút nữa là ra khỏi không phận của Hoa Hạ rồi”.
“Ừm, coi như là thoát được một kiếp, không biết chuyện của lão tổ ở nhà họ Phùng làm tới đâu rồi”.
“Ông hai cứ yên tâm, với thực lực của lão tổ, nếu không có biến cố xảy ra, bố con Phùng Lương Tông nhất định sẽ bị bắt, đợi bên đó sắp xếp ổn thỏa, ông lên chức gia chủ, Trần Thái Nhật không thể công khai làm loạn được nữa!”
Phùng Chính Nghĩa nghe thấy câu này, cười đến ngoác cả miệng.
“Ha ha ha! Đó là điều đương nhiên rồi, gia chủ đương nhiệm của gia tộc trung liệt, cho dù là tứ thần cũng không thể dễ dàng động vào! Chờ tôi thành công quay về, cái bia đỡ đạn này nhất định sẽ khiến Trần Thái Nhật phải lui xa vạn dặm!”
“Đúng vậy đúng vậy, võ công của hắn ta cao cường thì sao chứ? Năm đó người phụ nữ của hắn bị chúng ta gϊếŧ, bây giờ cho dù hắn được coi là thần công đại thành, chẳng phải vẫn trơ mắt nhìn chúng ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”
“Tứ thần? Chỉ là một con chó của Hoa Hạ mà thôi! Ha ha ha, đợi đến ngày chủ nhân hạ phàm tái thế, chúng ta vẫn còn cơ hội báo thù, đến lúc đó, nhất định phải chặt tay chặt chân hắn để trút giận”.
Ly rượu đỏ trong tay bọn họ chạm vào nhau, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích.
Các thành viên trong tổ bay lần này đều là tâm phúc của Phùng Thiên Kiêu, tuyệt đối đáng tin.
Hai cô tiếp viên hàng không vô cùng ngưỡng bộ hai nhân vật lớn của nhà họ Phùng, liên tục nhìn bọn họ bằng ánh mắt quyến rũ, sau đó lại xoa bóp, đút cho ăn, khiến cho hai kẻ què quặt này trong lòng xốn xang.
Đáng tiếc là không thể làm chuyện ấy.
Một cơ phó chạy đến với nụ cười nịnh nọt trên môi.
“Ông hai, quản gia Hồ, phía trước chính là ngã ba không phận của ba nước Hoa Hạ, Cao Tiên và Đông Đảo, chúng ta sắp an toàn rồi”.
Một tràng cười sảng khoái vang lên trong cabin.
Cơ phó hưng phấn, mơ tưởng về tương lai tươi sáng, sau đó quay đầu lại, nhìn mặt biển ở dưới cửa sổ.
Có một hòn đảo nhỏ quen thuộc có thể dùng làm cột mốc.
Bay qua hòn đảo này, cách đó ba trăm mét chính là vùng an toàn!
Lúc này, vẻ mặt của cơ phó đột nhiên có chút thay đổi.
“Hả?”
Phùng Chính Nghĩa hắng giọng, vừa uống rượu vừa cười nói.
“Sao thế Tiểu Vương, nhìn thấy cá voi à?”
Cơ phó im lặng một giây.
“Là tôi hoa mắt rồi sao? Trên mặt biển… hình như có một vạch trắng đang chuyển động rất nhanh”.