Chương 327: Cảm ứng người trời

Khi Phùng Thiên Kiêu nghe thấy giọng nói này, toàn thân lão đột nhiên run lên.

Phùng Lương Tông thì lập tức vui mừng khôn xiết.

Giọng nói của Trần Thái Nhật!

Trong mắt Phùng Thiên Kiêu lóe lên một tia tàn nhẫn, dồn toàn lực vào năm ngón tay, chuẩn bị chặt đứt hoàn toàn cánh tay của Phùng Lương Tông!

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, giọng nói đó lại truyền tới.

“Đã biết là tôi tới rồi, còn dám ra tay như vậy, tôi nghĩ ông hết đường cứu rồi”.

Cùng với sự xuất hiện của giọng nói, một tiếng còi sắc bén vang lên khắp thung lũng.

Tinh.

Vèo.

Phập.

“Á!”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phùng Thiên Kiêu đau đến mức không chịu nổi, hai mắt hiện lên vẻ không thể tin được, đau đớn lùi lại mấy chục bước.

Mồ hôi đầm đìa, lão ngẩng đầu lên nhìn.

Bàn tay phải lúc nãy vẫn còn đang đặt trên vai của Phùng Lương Tông bây giờ đã bị rơi xuống phía sau rồi.

Phía trước cánh tay phải của lão hoàn toàn trống rỗng, máu vẫn đang chảy ròng ròng.

Chuyển biến đột ngột này khiến hai phe đối địch của nhà họ Phùng dừng tay lại, không tiếp tục đối đầu nữa.

Cùng với ánh sáng mặt trời chiếu qua khe hở trong thung lũng, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang từ từ bay từ đỉnh núi xuống.

Nhất thời không thể nhìn rõ, chỉ thấy từ trên trời giáng xuống, giống như thần tiên hạ phàm, tràn đầy khí chất anh hùng, không giống người thường chút nào.

Phịch.

Trần Thái Nhật đáp nhẹ xuống đất với vẻ mặt điềm tĩnh, sau đó nhìn bốn phía xung quanh.

“Chậc chậc, đúng là loạn lạc”.

Mọi người đều cảm thấy sốc.

Ngoài việc cảm khái cách thức xuất hiện đặc biệt và nhan sắc hấp dẫn của Trần Thái Nhật, bọn họ còn thêm sốc vì võ công tuyệt thế của anh.

Phùng Thiên Kiêu đã không phải nhân vật tầm thường rồi!

Có tiếng trong giới võ lâm, là con át chủ bài của nhà họ Phùng.

Ngoài mặt, Phùng Tinh Kiếm của nhà họ Phùng xếp hạng thứ nhất, thực lực hạng chín đỉnh cao.

Nhưng trên thực tế, lão già ẩn thân ở nơi sâu, công lực cấp Ngụy Minh này mới là người hùng của gia tộc.

Đây cũng là sự đảm bảo tốt nhất rằng nhà họ Phùng bất khả chiến bại ở Yến Kinh trong mấy chục năm.

Vừa rồi khi Phùng Thiên Kiêu và Phùng Lương Tông đối đầu với nhau, chỉ riêng dư chấn đã đủ phá núi khai thạch.

Vậy mà Trần Thái Nhật vừa xuất hiện, một chiêu tùy ý đã khiến bàn tay của Phùng Thiên Kiêu đứt lìa.

Việc này khiến người ta không thể nào tin được.

Lẽ nào Phùng Thiên Kiêu không phải quá lợi hại?

Đúng lúc này.

Rầm rầm rầm!

Có tiếng long trời lở đất.

Ba người Trần Thái Nhật, Phùng Thiên Kiêu, Phùng Lương Tông ngay lập tức lùi lại tránh né.

Vách đá hai bên thung lũng, ban đầu được bao phủ bởi những tảng đá nứt nẻ, cuối cùng không chống đỡ được nữa mà bắt đầu sụp đổ.

Rầm rầm rầm, những tảng đá vỡ vụn, giống như một thác nước từ hai phía trượt xuống.

Ngay tức khắc, khói và bụi bay đầy, chẳng bao lâu, một đống đá chất cao như một ngọn đồi sừng sững trước mặt mọi người.

Tất cả đều sững sờ.

Dư chấn của trận chiến giữa hai người Phùng Thiên Kiêu và Phùng Lương Tông vừa rồi lại có thể kinh khủng như vậy!

Núi lở đá nứt, chấn động khắp nơi.

Nói như vậy thì…

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người Trần Thái Nhật, như thể bọn họ đang nhìn một vị thần vậy.

Có thể một chiêu ngăn cản sức chiến đấu như vậy, có thể một chiêu khiến bàn tay của Phùng Thiên Kiêu nổ tung, vậy thì anh là kẻ mạnh đến mức độ nào chứ?

Phùng Tinh Kiếm không quan tâm đến việc đi xem vết thương của bố mình, ngồi bệt ở đó, gương mặt tràn đầy hoang mang, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Đây… đây là thực lực cấp Thần sao?”

Trần Thái Nhật thản nhiên phủi bụi trên người, đi đến trước mặt Phùng Lương Tông, hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh.

“Gia chủ Phùng… sao phải đến mức như vậy chứ?”

Phùng Lương Tông nhìn thấy Trần Thái Nhật trước mặt, vai run lên vì đau, vẻ mặt không cam lòng, ba phần hối hận, bảy phần cảm kích.

“Cậu Trần, cảm ơn cậu cứu mạng hai bố con tôi, mọi chuyện đều do lão già Phùng Thiên Kiêu điên cuồng kia mà ra!”

Lúc này, sắc mặt Phùng Thiên Kiêu xanh mét, lão điểm huyệt đạo để ngăn máu chảy trên cổ tay, đứng cách đó ba mươi mét, nhìn chằm chằm vào Trần Thái Nhật bằng ánh mắt hết sức cảnh giác.

Vẻ mặt như một con thú nhìn thấy khu rừng bị cháy, trong lòng tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi.

Phùng Lương Tông cắn chặt răng kể lại mọi chuyện cho Trần Thái Nhật nghe một lượt.

Cuối cùng ông ta thở dài một hơi.

“Đáng tiếc cho Phùng Lương Tông tôi, mặc dù là gia chủ của gia tộc hoàng kim, nhưng lại không nhận ra một kẻ phản bội mất hết tính người như vậy trong gia tộc! Cậu Trần nếu muốn báo thù mười năm trước thì cứ nhắm vào người này!”

Trần Thái Nhật khẽ nhướng mày.

“Ồ? Ông nói cái gì vậy? Mười năm trước, chuyện tôi bị hãm hại, ông biết rõ nội tình sao?”

Vào lúc này, Phùng Lương Tông đã coi Trần Thái Nhật là ngọn cỏ duy nhất có thể cứu mạng mình, đương nhiên sẽ phân định ranh giới rõ ràng với Phùng Thiên Kiêu, không muốn giấu diếm anh chuyện đó nữa.

Điều quan trọng nhất là lúc này Trần Thái Nhật bất khả chiến bại, nếu như bị lừa dối, quay đầu lại phát hiện sự thật thì nhà họ Phùng thật sự không còn đường sống nữa.

Phùng Lương Tông hít sâu một hơi, ở trước mặt tất cả mọi người, từ từ tiết lộ thân thế của tổ tiên Trần Thái Nhật, và lý do vì sao mười năm trước Phùng Thiên Kiêu lại phái người tới An Thành.

Nói xong, Phùng Lương Kiêu dùng ánh mắt thấp thỏm bất an nhìn Trần Thái Nhật.

Di mạch cuối cùng của hoàng triều Trần Thị.

Thời kỳ phong kiến, nhà họ Phùng nổi dậy chống lại triều đình do sự đối xử bất công của Hoàng đế, cuối cùng dẫn đến việc hoàng tộc gần như diệt vong.

Liệu thù hận này có tiếp tục kéo dài đến đời của Trần Thái Nhật không?

Trần Thái Nhật nghe xong, bề ngoài thì có vẻ điềm tĩnh, nhưng sóng gió đã nổi lên trong lòng anh.

Không ngờ anh lại có quá khứ bí ẩn như vậy!

Thân phận của mình lại bắt nguồn từ một thời kỳ xa xôi như vậy.

Di mạch hoàng tộc… có tác dụng gì chứ?

Phẫn nộ, kinh ngạc, hoang mang, phiền muộn, bi thương.

Cảnh tượng từ mười năm trước hiện lên trong đầu Trần Thái Nhật như một bộ phim.

Cuối cùng, khung cảnh khép lại bằng một cái bóng.

Trần Thái Nhật, trái tim của anh từ lâu vẫn luôn tĩnh lặng như nước, nhưng lúc này khó có thể che giấu một chút buồn bã.

Nơi khóe mắt anh, một giọt nước mắt khẽ trào ra.

“Vũ Tuệ, đến cuối cùng, rốt cuộc vẫn là do anh, hại em mất mạng”.

Ánh mắt Trần Thái Nhật giống như mặt biển đầy sao, quá khứ của anh giống như một luồng ánh sáng sắc bén xuyên thẳng qua trái tim.

Sự thay đổi của tâm trạng dẫn đến năng lượng của toàn bộ cơ thể được kích hoạt ngay lập tức.

Bùm bùm bùm!

Tất cả mọi người đột nhiên không đứng vững, mặt đất bắt đầu rung động không ngừng.

Trong vòng bán kính mười mấy dặm, dãy núi địa mạch chấn động không ngừng, giống như một cơn địa chấn sắp ập tới!

Trong vòng mười mấy giây, những rung động trên mặt đất sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Trần Thái Nhật đột nhiên hoàn hồn lại, hai mắt ngưng tụ.

“Thu!”

Phù.

Trời cao mây trắng, vạn vật đều bình thường trở lại.

Tất cả mọi người đều vô cùng hoang mang.

Cảm ứng của người trời!

Đây có phải là điều mà con người có thể làm được sao?

Hay đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Ngay cả Phùng Thiên Kiêu, người đang cực kỳ cảnh giác ở phía xa, cũng tỏ vẻ như nhìn thấy ma, hai chân bắt đầu run nhẹ, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.

Trần Thái Nhật hít sâu, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng thần, dường như có thể nhìn thấu trời đất, nhìn thấu lòng người.

“Gia chủ Phùng, hận thù từ đời tổ tiên, thời gian đã quá lâu rồi, Trần Thái Nhật tôi chẳng qua chỉ là một người dân bình thường ở Hoa Hạ, không với tới dòng máu hoàng tộc được”.

Nói xong, ánh mắt của Trần Thái Nhật từ từ nhìn về phía Phùng Thiên Kiêu ở phía xa.

“Tuy nhiên, mạng của một cô gái cần ông phải trả giá”.