Tác giả: Mặc Kỷ Lục Ta say tầm mấy ngày đêm, lúc tỉnh lại còn có hơi mơ màng, không phải ta không nhớ rõ cảm giác đau lòng thương tâm đó, nhưng nghĩ thông suốt rồi, sầu khổ cũng tiêu hơn nửa. Ta chạy đến bên bờ hồ, có lẽ là ngủ lâu rồi, nước mắt đã khô, hai mắt không sưng, hai má còn coi như là trơn bóng.
Vốc nước lên rửa mặt xong, ta vỗ vỗ mặt, năm đó ta tốt xấu cũng là một mỹ nhân hiếm có trong Tứ Hải Bát Hoang, sao có thể biến mình thành bộ dáng oán phụ như vậy chứ?
Quả nhiên là mỹ nhân u sầu không hợp với ta, ta phải giống như bây giờ mới đúng. Ta thấy sắc mặt tốt hơn, niệm quyết đổi bộ hồng y yêu thích trên người đi, nhìm nhìn, ừ, mặt mày tỏa sáng, thần thanh khí sảng.
Như vậy rất tốt!
Khi ta nghênh ngang xách tay nải xuất hiện ở cửa Côn Luân Khư, đệ tử thủ sơn thấy ta, rất kinh ngạc, khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng nói,
"Tiên tử đã quay lại?"
Ta đáng giá nụ cười kia, không có vui mừng khôn xiết, chắc nó đang đoán sư tôn bọn họ bảo ta tự tìm chỗ ở thì coi ta thành nữ thần tiên đau khổ dây dưa Mặc Uyên đây mà.
Dù sao cũng không phải dây dưa lần một lần hai, dây dưa thêm thì sao chứ?
Ta nghĩ thầm, không ngượng ngùng lắm, nở nụ cười thiên kiều bá mị,
"Ta không phải tự tìm chỗ ở à?" Tiểu đệ tử kia đỏ mặt, cười gượng đón ta vào.
Hắn không biết khuôn mặt ta là gió xuân ấm áp, nhưng trong lòng như đang bị lửa đốt, làm đám tiểu bối đỏ mặt, ta cũng hổ thẹn lắm chứ.
"Sư tôn các ngươi còn chưa xuất quan?" Ta có hơi lo lắng về vết thương của hắn, vết thương đó không phải ngày một ngày hai có thể khỏi.
Nghe được đệ tử đáp vâng, ta cười rất an tâm,
"Vậy thì tốt." Ta về căn phòng ta từng ở, thủ vệ đúng là đồng tử ngày ấy đưa cho ta Hỏa Thần châu. Nó thấy ta, kinh hô một tiếng, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, giọng nói nhu nhu mềm mại hỏi ta,
"Tiên... Tiên tử, người mang gì vậy?"
Ta vỗ trán, tật nói lắp của ngươi khi nào mới sửa được thế.
Ta gỡ tay nải ra đưa cho nó mở, đem đồ vật bên trong cho nó nhìn,
"Ừ, ta mang rượu ngon từ bên ngoài về, Chiết Nhan Thượng thần ủ." "Chiết Nhan Thượng thần?" Tiểu đồng tử dùng ánh mắt sáng chói nhìn ta.
"Ta... ta... ta có thể....." Hiện giờ cả trẻ nhỏ cũng muốn học uống rượu à? Ta thấy nó ủy khuất nhìn chằm chằm ta, có chút không đành lòng, hào phóng xua tay,
"Được rồi, vốn định tư tàng, ngươi mang đi đi." Nó làm một lễ với ta, hưng phấn cầm nải chạy mất.
Ta sao có thể đồng tình lung tung vậy nhỉ, nhìn chằm chằm bóng dáng sung sướиɠ của nó, ta bực quá!
Ngày hôm sau, tiểu đồng tử kia không tới, ta tùy ý kéo một đệ tử hỏi, mới thấy nó ấp úng nói,
"Tửu lượng của A Tiêu rất kém, mới uống một ly đã gục."
Lúc ta về phòng, cười rất sung sướиɠ.
Ngày thứ năm, tiểu đồng tử tên là A Tiêu kia mới cực kỳ đáng thương chạy đến, thấy ta còn rất ủy khuất, căm giận nói,
"Tiên tử, rượu kia quá... Quá tàn nhẫn." Ta cười to, nhéo nhéo mặt hắn,
"Là tửu lượng của ngươi kém mới đúng." Nó nghe vậy, đen mặt.
Ngày qua ngày, ta rất nhàn nhã. Sau khi ta và A Tiêu làm thân, hỏi ta là thần tiên gì, ta trêu đùa,
"Nếu tính tuổi, ta đã hơn hai mươi vạn tuế." Tay cầm ấm trà của nó run lên, ấm trà tốt nhất rơi xuống đất vớ tan.
Ta nhàn nhạt nhìn qua, lại cười nói,
"Đùa ngươi đấy, đừng tin thật." "Tiên.... Tiên tử, người đừng dọa ta." Vẻ mặt hắn lập tức đưa đám
"Ấm... Ấm trà kia, ta phải đền." Ta cảm thấy mình rất thất bại, dạy dỗ nó một thời gian rồi vẫn không sửa được tật nói lắp, vì thế ta nghiêm mặt nói,
"Ngươi cứ như vậy cũng không tốt, nói lắp như vậy mà biểu đạt tâm tình đau khổ thì không có khí thế nào." Mặt nó lúc xanh lúc trắng, trông đến đẹp mắt.
Cứ như vậy qua ba tháng, ngày sáu tháng năm, ta mở cửa sổ phòng ra, thời tiết bên ngoài rất tốt, sáng trong.
A Tiêu vội vàng chạy lại, ta thấy nó, cười nói,
"Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?" Nó chạy tới trước cửa sổ phòng ta, thở dốc, vui sướиɠ nói,
"Sư tôn xuất quan rồi." Lời này của nó không bị gập ghềnh, ta rất vui.
"Ừ, ta biết rồi." Ta cười đáp, giọng điệu giống như đang nói hôm nay ăn rau xanh hay củ cải vậy.
A Tiêu nhìn ta rất nghi hoặc,
"Tiên tử không phải ngày ngày ngóng trông sư tôn xuất quan sao, sao hôm nay lại có vẻ không để ý thế?" Ta nhéo mặt nó theo thói quen,
"Sau này có một ngày ngươi sẽ hiểu." Tình yêu có muôn ngàn vạn trạng.
Ban đêm, ta vào chạy ra ngoài. Côn Luân Khư tiên trạch thâm hậu, hoa long đảm trong viện lại sắp nở.
Ta đứng ở một đầu sân ngẩn người, cảm thấy tình cảnh này thực sự có hơi quen thuộc.
Cách vườn hoa tiên cỏ tiên, ta thấy Mặc Uyên đã mấy tháng không xuất hiện ở đằng xa. Thần thái hắn rất uể oải, áo ngoài màu đen ngồi trên cái ghế trong đình, không uống rượu. Ta nhìn về phía hắn, hắn lại nhìn về phía góc trồng hoa long đảm.
Hắn dường như lại gầy thêm, sắc mặt cũng tái nhợt, quần áo trên người có vẻ quá rộng, nhưng không sao, có thể nuôi béo lại.
Ta khụ khụ, chậm rãi đi ra ngoài. Những đóa hoa thấp bé bị ta chặn phía sau, tầm mắt hắn cũng bị chặn lại.
Người phía sau im lặng thật lâu mới hỏi,
"Dao Cơ?" Nghe A Tiêu nói, sau khi Mặc Uyên xuất quan vẫn không gọi đệ tử, nên cũng không ai nói cho hắn tin ta đã về. Ta thấy hắn có chút kinh ngạc, nhìn đất dưới gốc hoa long đảm có vẻ không tốt, nhíu mày,
"Ngươi lại đây giúp ta." Ta không dùng hai chữ 'Thượng thần' đẩy hắn ra thật xa nữa, hắn hẳn hiểu ý ta.
Nhưng ta lại không chờ được người, ta có chút ủ rũ xoay người, nhìn hắn đang hơi ngơ ngẩn nhìn ta, lại không tức giận nữa, đi lên bậc thang.
"Sao nàng lại quay lại?" Mặc Uyên không có ý đứng dậy, âm điệu không dao động hỏi ta.
"Ngươi bảo ta tự tìm chỗ ở, ta không phải tự tìm à?" Ta bước từng bước lên, từng bước một tới gần hắn, cuối cùng tìm một chỗ, tùy ý ngồi xuống.
Ta nhớ tới lần đó, ta nhắm mắt kinh sợ tránh hắn đi về, cảm thấy hành vi lúc này thật hào phóng. Nếu đã hào phóng một lần, thì cứ hào phóng đi, ta lớn mật mặc hắn nhìn.
Có lẽ hắn thở dài.
"Vậy mà thật sự là nàng." Mặc Uyên nghiêng người đi, đôi tay đặt trên đầu gối. Ta nhìn biểu tình làm người khác khó hiểu của hắn, lời này thực sự quá quái dị, vậy ra hắn vừa nãy coi ta là ảo ảnh à?
Đang buồn bực, lại nghe hắn chậm rãi nói,
"Không phải nàng vẫn luôn muốn rời đi à?" "A" ta nghe những lời này mà chua xót, vẫy vẫy tay,
"Lúc đầu ta tính như vậy thật, nhưng giờ ta đổi chủ ý." Nói xong, ta ghé qua, không rụt rè mà kéo áo ngoài của hắn, cũng không dám dùng sức quá tránh gây ra xấu hổ, nhìn chằm chằm vế thương sâu kia mà thở dài một hơi, lẩm bẩm,
"Sao lại bị thương nặng như vậy?" Đầu óc ta xoay chuyển, vết thương dưới xiêm y này, sợ là còn đáng sợ hơn.
Lòng ta quặn đau, những vết thương nặng như vậy, không biết hắn chịu đựng bằng cách nào.
Ôi, phải nuôi như nuôi búp bê sứ, bổ lại!
Ta còn lo xót thương, Mặc Uyên bị ta kéo áo choàng, sắc mặt cũng không đẹp cho lắm. Ta nghĩ hắn cảm thấy ta đùng một cái đổi tính, nhất thời không chịu được, lại nghe thấy giọng nói vững vàng của hắn hỏi ta,
"Dao Cơ, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?" Sao ta lại không biết được?
Ta cong người, ngủi hơi thở trước nay luôn sạch sẽ thanh lãnh của hắn, không yên tâm kéo kéo hai ống tau áo của hắn, chắc chắn hai tay vẫn còn tốt, rất tự nhiên đáp,
"Ta đương nhiên biết." Lại quan tâm một trận, mới ngồi thẳng thân mình, tiếp tục nói,
"Ta đi ra ngoài mấy ngày, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện." Thấy hắn bình tĩnh nhìn ta, ta cười đạm nhiên,
"Ta không lừa ngươi, cũng không muốn gạt chính mình, dù chuyện gì đã xảy ra, ta chung quy vẫn là yêu ngươi." Lần đầu tiên Chiết Nhan thấy ta ở Côn Luân Khư, lúc hắn đi có nói một câu làm ta suy nghĩ rất lâu, hắn nói,
"Cuối cùng hắn cũng tìm được ngươi rồi." Nếu như sau khi ta chết nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn nhớ kỹ ta, không quên sạch ta, ta cảm thấy, dù ta lại nói bao nhiêu lời âu yếm, đều đáng giá.
Ánh mắt Mặc Uyên rất sâu, đen tối không rõ. Ta thấy ta trong mắt hắn, khuôn mặt ửng hồng. Ta thở một hơi thật dài mới lại nói,
"Đương nhiên, nếu ngươi không yêu ta không muốn thu lưu ta cũng được – " Câu nói tiếp theo bị hắn đánh gãy. Ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn hỏi,
"Ngươi nghiêm túc?" "Ừ?" Ta nghiêng đầu, một rổ lời âu yếm đã chuẩn bị đều quên sạch bách, chỉ có thể ừ một tiếng, sau lại cảm thấy quá không nghiêm túc, mới bổ sung thêm một câu,
"Ta tất nhiên rất nghiêm túc." "Vậy thì đừng hối hận." Cùng với tiếng than thở này, ta bị hắn kéo qua, ngã vào ngực hắn.
Ta sẽ không hối hận.
Đôi tay ta vòng qua lưng hắn, giống như người chết đuối ôm lại hắn. Ta rất lâu rồi không cảm nhận được ấm áp như vậy, lại có tâm tư trêu ghẹo, cười nhẹ nói,
"Ta khôi phục tiên thân rồi, bế lên có nặng không?" Có lẽ khi đó hắn nói ừ, nhưng tim ta đập quá nhanh, không nghe rõ.
Mặc Uyên lại im lặng không nói, đến khi ta cảm thấy ấm áp đến buồn ngủ, mới nghe được tiếng thở dài,
"Nàng ở đay là đủ rồi." Ta nhẹ nhàng cười, hắn không hy vọng ta để ý đến thân thể đầy vết thương, ta sẽ không để ý, hắn không hy vọng ta biết chuyện gì đã thực sự xảy ra hơn mười vạn năm trước, ta cũng sẽ coi nó như một giấc mộng dài. Cuối cùng, chúng ta vẫn ở bên nhau.
Thay đổi khôn lường, năm tháng bụi bặm. Nhiều năm như vậy, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Nhưng chàng vẫn ở đó.
Vậy là tốt rồi, ta rất vui.