Chương 2279:
Hắc Phong áo đen phớt lờ đám vệ sĩ, trong mắt anh ta đám vệ sĩ này không khác gì người chết. Anh ta sờ sờ cái đầu trọc, ngạo nghễ cười nói: ‘Lão gia chủ có lệnh, hai người nhất định phải ở Đông Đô không được phép đi đâu.
Nghe vậy, Lan Tư và Lan Thanh đồng thời thay đổi sắc mặt.
“Lệnh của ai?” Lan Tư hét lên.
“Không quan trọng lệnh của ai, điều quan trọng là có lệnh này.”
Hắc Phong cười cười, vươn tay ra hiệu: “Mời hai vị trở về.”
“Tránh sang một bên!” Lan Thanh mắng: “Tôi muốn trở về nhà tự mình gặp ông nội hỏi chuyện này! Để chúng tôi ở lại Đông Đô, điều này có nghĩa là chúng tôi phải chết?” Tình hình Đông đô bây giờ không tốt, chưa kể hội Yamaguchi đã buông tay nhưng tất cả đều là do Giang Ninh, ai biết được bọn họ có thay đổi quyết định hay không.
Chưa kể, hoàng gia đứng về phía thân vương vân giữ im lặng, vẫn có kẻ điều khiển đằng sau hội Yamaguchi. Trong một môi trường hỗn loạn như vậy, nếu cô ấy tiếp tục ở lại sẽ không có kết quả tốt.
“Sống và chết là do cô lựa chọn.
Nhiệm vụ của tôi là thực hiện mệnh lệnh và không cho phép cô quay trở lại.” Trên mặt Hắc Phong vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé! “Cô Lan Thanh, xin đừng làm cho tôi xấu hổ.”
“Đi chỗ khác!” Lan Thanh bước tới, tràn đầy tức giận. Khi nào cô ấy phải nhìn sắc mặt của người khác.
Cô ấy định đẩy Hắc Phong ra, nhưng Hăc Phong không cười nữa trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
“Bốp!” Anh ta giơ tay trực tiếp tát Lan Thanh ngã xuống đất, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
“Cô Lan Thanh, đừng ép tôi gϊếŧ cô.”
“Huhl” Mười mấy tên vệ sĩ lập tức chạy tới, Lan Tư sắc mặt thay đổi rõ rệt, anh ta vội vàng đỡ Lan Thanh dậy, anh ta chưa từng nghĩ người nhà sẽ làm ra chuyện với bọn họ.
“Hắc Phong, cậu muốn chết!”
“Chính hai người mới là người đi tìm cái chết.” Hắc Phong liếc mắt nhìn chung quanh không để ý tới những vệ sĩ này: “Nghe lời tôi dặn dò, ngoan ngoãn ở lại Đông Đô, có lẽ còn có một cơ hội sống. Nếu như hai người kháng cự, vậy tôi chỉ có thể gϊếŧ hết các người!”
Hai anh em nhà Lan Tư run rẩy. Họ không thể nghĩ gia đình sẽ đối xử với họ theo cách này!
“Cô chỉ là một thứ để mặc cả, tuy rằng rất tàn nhân nhưng đây là sự thật.”
Hắc Phong nói.
Lan Thanh định đi qua, nhưng bị Lan Tư ngăn lại.
“Đi! Đi thôi!” Anh ta chắc chắn nếu tiếp tục Hắc Phong sẽ gϊếŧ họ! Lan Tư không biết anh ta nghe theo mệnh lệnh của ai, giao dịch với ai cho dù muốn hy sinh bọn họ cũng không cần dùng đến cách này, đúng không?
Ông nội đâu? Không lẽ ông nội không nói lời nào? Lan Tư không nói gì, anh ta nhìn Hắc Phong thật sâu, nghiến răng nghiến lợi đỡ Lan Thanh rời đi, trở về khách sạn. Về đến khách sạn, anh ta gọi ngay vào số nhà nhưng không có ai trả lời. Không cần biết anh ta liên lạc với ai, có vẻ như điện thoại của anh ta có vấn đề không thể liên lạc với người mình cần tìm.
“Chuyện gì đang xảy ra!” Lan Tư đã rất tức giận.